" A – ra ngoài, ra ngoài..."
Hôn mê một lát, Lãnh Tử Diễm yếu ớt mở mắt ra. Đồng tử dã thú màu đỏ tànnhẫn độc ác, nó hoàn toàn không để ý hắn cầu xin, đem hắn lột sống ranhư đóng cọc.
Thân thể đau đến tê liệt, lại từ trong tê liệt bừng tỉnh.
Tốc độ trừu sáp của Dã Kê rất chậm, gai xù trên côn thịt chậm chạp cào gãitràng bích, tràng ðạo vốn rách mướp bị câu đến huyết nhục tung toé, từng hột máu to nhỏ giọt từ chỗ kết hợp, dra giường màu trắng nhiễm đến đỏchói.
Lãnh Tử Diễm cảm thấy trong thân thể mình chắc chắn có đao đang đâm chọc, nếu không sao lại đau như vậy?
Thần kinh kiên cường dẻo dai không cho phép hắn ngất đi lần thứ hai, dướiđau đớn kịch liệt, chỉ có thể hô hấp từng ngụm nhỏ, rên rỉ nhợt nhạt,như sơn dương hấp hối.
Mình sao lại rơi xuống nông nỗi này?
Nếu Dã Kê an ủi hắn trước kia còn mang chút nhân tính, nó bây giờ tuyệt đối biến thành dã thú không hơn không kém.
Tư thế nằm thẳng đã rất thống khổ, nó còn đem hắn ôm đến, khóa ngồi trên chi sau nó.
Hậu đình nam tính vốn khô khốc căng chặt, giao hợp trên thực tế đặc biệtmiễn cưỡng, huống chi là thế kỵ thừa, còn là một người một thú?
Nó kéo mông Lănh Tử Diễm, nâng lên, lại chậm răi đè xuống. Mỗi lần, LãnhTử Diễm đều như đi một vòng trên lưỡi dao, lúc đầu còn có thể dùng tấtcả lời nói u ám đã biết ân cần thăm hỏi cả nhà tổ tông Dã Kê, về saungay cả khí lực mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303798/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.