" Vì đêm qua hắnkhông đạp ngươi xuống giường, cho nên mới sáng sớm ngươi liền gọi điệnthoại cho ta?" Đại hoàng tử Tô Nhiên chậm rãi hưởng thụ mỹ thực trongmiệng. "Lăng Diệp biểu đệ, không đạp ngươi có rất nhiều loại nguyênnhân."
" Nguyên nhân đạp càng nhiều hơn. Chẳng hạn như giườngnhỏ, hắn một khối lớn như vậy, có thể chịu để ta chen vào bên cạnh, rấtkhó giải thích."
" Có lẽ là ngươi khí thế bắt chẹt đúng chỗ, hắn sợ ngươi."
" Ta không gầm hắn, hơn nữa, ta gầm hắn hắn chỉ sẽ gầm lại ta dữ hơn."
Tô Nhiên ăn dáng vẻ tao nhã, bên môi lại treo một nụ cười trào phúng. "Uh, chúc mừng ngươi, biểu đệ, khoảng cách với thư thú của ngươi đã gần thêm một bước."
" Biểu ca cũng cảm thấy như vậy?" Ngữ khí bên đầu kia điện thoại rõ ràng vui lên.
Tô Nhiên nhợt nhạt nhấp môi dưới. " Theo phân tích của ngươi, quả thực như thế, bất quá... Quân Ngân ngươi tính làm sao đây?"
Lăng Diệp trầm lặng một lát. "Họ bây giờ còn ở cùng, ta tính chờ một chút."
" Kỳ thực, loại nam nhân lẳng lơ như Lãnh Tử Diễm..."
" Biểu ca!"
Đầu bên kia thanh sắc nghiêm ngặt, Tô Nhiên đột nhiên ý thức được mình đemsuy nghĩ trong lòng nói ra, cầm lấy khăn ăn lau lau miệng che giấu. "Taxin lỗi ban nãy lỡ lời."
" Không phải... Không phải nguyên nhân do hắn." Lăng Diệp nhíu mày. "Là ta làm không tốt!"
" A, không tốt chỗ nào?" Biểu đệ tuyệt đối là hùng thú tri kỷ mẫu mực nhất từ trước tới nay trong thú tộc.
" Hoàng Ảnh... Phụ thân....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303788/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.