Lãnh Tử Diễm xem như là khách quen của tầng hầm Lãnh gia, quen thuộc quẹo vào, cởi áo, tìm một cái giá hành hình còng tay lên.
" Thiếu gia, tiên sinh phân phó năm mươi roi." Kẻ hành hình nhắc nhở như thông lệ.
Lãnh Tử Diễm gật gật đầu.
" Biết."
Tuy biết gia chủ sẽ thông qua camera giám thị quá trình đánh, người hành hình vẫn không dám chọn cái roi thô nhất.
Thiếu gia thường xuyên bị đánh, bất quá đều là mười roi, trừng phạt nhẹ.
Năm mươi roi.... Gia chủ là giận quá hóa điên sao... Đánh kiểu hàng thật giá thật, mười ngày cũng đừng nghĩ xuống giường.
Tiếng roi phá không mà đến, lưng Lãnh Tử Diễm bị thô bạo trút xuống, cơ thể theo bản năng muốn lẩn tránh.
" Một..."
Theo quy củ Lãnh gia, người bị đánh phải báo ra con số.
" Hai...."
" Mười lăm...." Trán Lãnh Tử Diễm liên tục thoát ra mồ hôi lạnh, vừa đếm vừa mắng Dã Kê lưu manh chết toi kia.
" Ngô.... Mười sáu...."
" Mười.... Bảy...."
" Mười tám.... A..." Con gà rừng kia sao không chết luôn đi!
" Thiếu gia, muốn nghỉ chút không?"
Lãnh Tử Diễm lắc đầu, mồ hôi chảy vào trong mắt, đau đớn cay cay xót xót.
" Tiếp tục." Đôi môi khô khốc gian nan phun ra hai chữ.
Trên lầu, cùng gia chủ quan sát, Tạ quản gia cau mày, khom người nói.
" Tiên sinh, năm mươi roi.... E rằng hơi quá nặng."
" Còn khí lực nói chuyện, ta thấy là chưa hết toàn lực." Lãnh Thừa Phongtựa đầu trên ghế dựa phía sau. "Gọi điện thoại hỏi, sao lại thế này."
" Tiên sinh..."
" Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303772/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.