Ánh nắng sớm lườibiếng xuyên thấu màn che, Lãnh Tử Diễm khó chịu trở thân, di chứng sayrượu rốt cuộc hiện rõ, toàn thân đều đau muốn chết, rất giống bị thứ gìđó hung hăng nghiền qua.
Trong tầm mắt là gương mặt nghiêng được ánh nắng gội rửa của Quân Ngân, im lặng tựa như mỹ ngọc.
Mở mắt, lại thoải mái nhắm lại, thanh âm Lãnh Tử Diễm cơ hồ ngâm nga trong mũi.
" Ngươi dậy hồi mấy giờ?"
" Sớm hơn ngươi ba tiếng."
Quân Ngân trả lời có chút lạnh nhạt, Lãnh Tử Diễm lại chống mắt lên, nhìn đối phương nửa ngày.
" Ngươi giống như không thể nào cao hứng?"
" Trước khi ngươi tỉnh ta gọi điện thoại về nhà của ngươi."
" Ngươi gọi làm gì?"
Lãnh Tử Diễm từ từ đứng lên.
" Ta không muốn trở về."
Đêm qua sau khi xuống núi, Quân Ngân vốn muốn đưa hắn về Lãnh phủ, hắn làmsao chịu đáp ứng, buổi sáng mới cùng phụ thân cãi vã, buổi tối lại chạyvề cũng quá mất mặt.
Biết Quân Ngân có mấy khu nhà trọ nhỏ trongmấy dặm gần đó, liền vào trú. Tuy giường chỉ bằng một nửa cái ở nhà,nhưng cùng Quân Ngân dồn lại, lưng chống lưng thật sự vô cùng thoải mái.
" Nhà của ngươi không cần ngươi trở về."
Quân Ngân buông văn kiện trong tay, chuyển qua ghế dựa, ngồi chéo chân, tay miết cằm, bộ dạng xem xét.
" Nghe nói... Ngươi ở cục cảnh sát bị bóp nát xương mắt cá chân?"
Lãnh Tử Diễm nhếch mày.
" Sớm đã hảo. Ai nhiều chuyện như vậy?"
" Đầu tiên là Tạ quản gia bắt máy, sau đó chuyển cho Lãnh bá phụ."
Khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303759/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.