Đây là Hắc Phố nổitiếng nhất trong thành phố, khắp nơi đều có thể thấy gái điếm vuốt môichải tóc. Có mấy gã ăn xin ngồi xổm trong góc tường đen đủi, thấy LãnhTử Diễm đi qua liền kéo ống quần hắn, Lãnh Tử Diễm có uống chút rượu, đi đường vốn lảo đảo lung lay, bị kéo đến không nhịn nổi, một cước liền đá một đám người ngã lăn.
Lãnh gia gia chủ đại khái cũng khôngbiết, so với phụ thân, Lãnh Tử Diễm càng chán ghét thân thể mình hơn,gia thế ngạo nhân, lời nói hơn người, làm hắn vốn có mọi loại kiêu ngạo, nhưng bệnh không thể chữa của thân thể này mỗi lần phát tác lại làm hắn khốn khổ không nói nổi.
Là một nam nhân thân cao xấp xỉ một thước chín, ai lại nguyện ý mở chân ra uyển chuyển hầu hạ như một nữ nhân?
Sự sợ hãi của hắn, nỗi tự ti của hắn, phụ thân từ trước tới giờ đều không thấy.
Phụ thân chỉ biết một lần lại một lần dùng áp lực bức bách hắn, cho hắnbiết, là một người thừa kế gia tộc, những hành vi đó của hắn là đáng xấu hổ và không thể tưởng tượng được đến thế nào.
Những thứ trị liệu ấy dù đau đớn khó chịu, Lãnh Tử Diễm cũng nén nhịn, hắn thậm chí ở lúctình dục dâng lên, dùng dao lam tự tàn, nhưng những phương pháp đó đềukhông hữu dụng.
Trong thân thể như có tiểu trùng ngọ ngoạy, hắnhận không thể xé thân thể ra, nhìn xem máu lưu động bên trong có phải bò đầy sâu bọ dơ bẩn hay không.
Hắn nóng, hắn ngứa, hắn khó chịu,khi thân thể phát ra tín hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303728/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.