Lục Vĩ Chi bị nhốt ở trên giường, tỏ vẻ nghiêm phạt.
Sáng sớm hôm sau, Tề Trọng Lẫm cuối cùng dưới những cầu xin hết nước hết cái của Lục Vĩ Chi, miễn cưỡng cởi trói cho cậu.
“Nếu như ngươi lại muốn chạy trốn, lần nghiêm phạt sau không chỉ có như vậy thôi đâu.”
Tề Trọng Lẫm xuống giường mặc quần áo, hôn lên gò má của Lục Vĩ Chi, tà nịnh nói.
Lục Vĩ Chi vội vàng đoạt lấy y phục thật vất vả mới lấy được, không thèm trả lời.
Tề Trọng Lẫm thấy cậu không trả lời, đưa tay bắt lấy cổ tay đang thắt đai lưng của cậu, mạnh mẽ kéo cậu qua.
Lục Vĩ Chi mất thăng bằng ngã vào trong lồng ngực hắn, đôi môi bị hắn thô bạo cắn nuốt gắng gượng thốt ra tiếng kêu sợ hãi.
Tề Trọng Lẫm nhiệt tình mà đói khát hôn, khiến cậu chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, không thở nổi.
“Nhớ kĩ, ngươi là người của ta.”
Đắc ý khẽ vuốt lên cánh môi bị hôn đến đỏ tươi ướt át ẩm ướt của Lục Vĩ Chi, Tề Trọng Lẫm lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Lục Vĩ Chi đỏ mặt thở hổn hển ngây ngô ngồi ở trên giường, hồn vía thật lâu cũng chưa quay về. Cậu đã hoàn toàn bị hãm nịch (vùi lấp và chìm đắm) trong mị hoặc của Tề Trọng Lẫm.
Dẫu vết khắp toàn thân đều thuộc về Tề Trọng Lẫm, khiến cậu ý loạn tình mê.
Cậu thực sự bị sợ hãi, mỗi lần cậu liều mạng cự tuyệt Tề Trọng Lẫm, cẩn thận giả bộ lạnh lùng, che giấu thực tâm đã si mê của mình.
Sao cậu lại để cho mình rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tinh-nhan/93496/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.