Lục Vĩ Chi nửa mê nửa tỉnh, hơi thở dồn dập không ổn định, lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Máu nóng hầm hập trong thân thể chạy tán loạn, nhưng cậu lại cảm thấy giống như đang đặt mình trong băng thiên tuyết địa*, lạnh đến chịu không nổi.
(băng thiên địa tuyết: trời băng đất tuyết, ý nói băng tuyết tràn ngập khắp mọi nơi)
Lạnh quá! Thật là khó chịu! Trong đầu không ngừng nghĩ đến đau đớn nơi thân thể.
Lục Vĩ Chi cuộn tròn thân thể, kéo chặt chăn mền trên người, nhưng hàn ý vẫnđuổi tới không chịu đi.
Trong lúc mơ hồ, Lục Vĩ Chi biết mình đã bị nhiễm phong hàn, cậu muốn gọi cha mời đại phu, nhưng lại không mở mắt ra được, tứ chi cũng nặng tựa nghìn cân, không thể động đậy.
“Cha, cứu con!” Lục Vĩ Chi phát ra tiếng nói mê sảng rất nhỏ tựa như tiếng muỗi kêu.
“Không có chuyện gì! Ngươi rất nhanh sẽ tốt lên thôi.”
Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, Lục Vĩ Chi nhíu mi, cảm thấy hoang mang trước thanh âm xa lạ này.
Ai? Ai đang ở bên cạnh ta? Cậumuốn mở miệng hỏi, thế nhưng nhưng ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có đủ.
“Ngươi còn đứng ở đó làm cái gì? Còn không tiến lên chẩn bệnh!”
Tiếng hét phẫn nộ đinh tai nhức óc vang lên bên tai, Lục Vĩ Chi thống khổ rên rỉ một tiếng.
“Đừng…”
“Nhanh lên một chút! Nếu trị không hết bệnh của hắn, ngươicũng đừng nghĩ đến chuyện còn giữ được mạng sống.”
Thanh âm nôn nóng lần nữa vang lên, giọng nói tràn đầy uy hiếp hình như Lục Vĩ Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tinh-nhan/93488/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.