Thiển Như Nguyệt vũ một khúc mà khuynh thành, mĩ mà không hoặc, mị mà không ***, cao quý tao nhã, rồi lại có mị lực quyến rũ lòng người. 
Một khúc hết, Thiển Như Nguyệt mồ hôi đầm đìa, hơi hơi thở dốc, hướng nam nhân trên đế tòa khom người, nói: “Như Nguyệt bêu xấu.” 
Mọi người dường như vẫn còn đang đắm chìm trong dáng vẻ tuyệt vời của Thiển Như Nguyệt, nhất thời trong điện toàn bộ tĩnh lặng. Thiển Như Nguyệt cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng khi ánh mắt rời về phía thiếu niên ngồi bên đế tòa, lại thấy trong đôi mắt hắc diệu thạch của y đã mang theo chút tán dương, lập tức yên lòng, trên mặt cũng khôi phục bình tĩnh. 
“Ba, ba, ba.” Dạ Quân Hi nhấc tay vỗ nhẹ, trong lời nói mang theo tiếu ý: “Quả nhiên không hổ là ‘Diệu quốc minh châu’, điệu múa này của Trưởng công chúa, đủ để khiến ánh trăng hôm nay ảm đạm thất sắc a.” 
Dạ Quân Hi vừa nói dứt lời, quần thần mới đều phục hồi tinh thần lại, phút chốc thanh âm khen ngợi không ngừng ở trong điện vang lên. Những phi tần khác chỉ có thể nghiến răng, trơ mắt nhìn nữ tử trẻ tuổi mạo mỹ kia ở trước mặt đế quân bày ra tư thái quyến rũ. 
Thiển Ly Du thản nhiên nhìn liếc qua Liên Phi, thấy nàng chỉ giơ lên chén rượu trước mặt nhẹ xuyết một ngụm, trên gương mặt có chút bí hiểm, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì. Thiển Ly Du thầm than, quả nhiên nữ tử có thể chấp chưởng (quản lý) hậu cung không thể so sánh với những cung phi khác, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-ly-du/204301/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.