Chương trước
Chương sau
Trong hậu cung không quá an bình, mà trong triều đình cũng sóng ngầm mãnh liệt. Tuy có vết xe đổ của Liên quý phi ở ngay trước mắt, nhưng vẫn có khá nhiều triều thần muốn đưa nữ nhi hoặc muội muội của mình tiến cung làm cung phi, nhất là từ khi trong cung truyền ra lời đồn về vị Quốc sư kia, các triều thần đều bắt đầu âm thầm tính toán trong lòng.
Thiển Ly Du cáo biệt Thiển Như Nguyệt, không nhanh không chậm đi về phía Ngự thư phòng, y có chút ngoài ý muốn nhìn một nhóm không ít các triều thần đang qua lại trước Ngự thư phòng, thỉnh thoảng vươn cổ nghe ngóng động tĩnh bên trong, vẻ mặt đứng ngồi không yên.
Hai hàng lông mày xinh đẹp hơn nhướn lên, Thiển Ly Du đi vào đám người, hai tên thị vệ đứng trước Ngự thư phòng phát hiện ra y, liền cung kính hành lễ nói: “Quốc sư đại nhân.”
Những triều thần này lần đầu tiên thấy được “Quốc sư” khi không mang khăn che mặt, phản ứng ban đầu giống hệt như Thiển Như Nguyệt, mà sau khi nhìn thoáng qua vài lần, thì trong mắt đều mang chút thâm ý – xem ra tin tức từ trong cung truyền tới không sai, vị “Quốc sư” này và đế quân bệ hạ quả thực có chút quan hệ bất minh…
Đám triều thần hoặc thật hoặc giả hướng Thiển Ly Du hành lễ, Thiển Ly Du cũng không có hứng thú giao thiệp với bọn họ, y tiến đến đẩy cửa phòng, không quan tâm tới ánh mắt sửng sốt của chúng thần đứng sau, nhấc chân tiến vào.
Bên trong, Dạ Quân Hi đã sớm nghe thấy âm thanh phía ngoài, lúc này hắn đang mỉm cười ngồi sau án thư chờ y, mà hai người quỳ trước án thư đúng lúc đang định đứng lên.
Hai người kia quay người lại, thấy Thiển Ly Du đang tiến đến, liền lập tức thay đổi sắc mặt giống như đám triều thần đứng ngoài, nhưng vẫn ẩn nhẫn không biểu đạt ra, mà chỉ hướng Thiển Ly Du khom người vái chào sau đó liền rời khỏi Ngự thư phòng.
Thấy cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại, Thiển Ly Du mới nhíu mày, nhẹ giọng cười nói: “Xem ra ta tới không đúng lúc.”
Dạ Quân Hi nghe vậy, tiếu ý bên môi càng đậm: “Du Nhi đến khi nào cũng đúng lúc, thế nào, Thiển Như Nguyệt có nói gì không?” Dạ Quân Hi vừa nói vừa đứng dậy đi tới đem thiếu niên ôm vào lòng, cùng nhau ngồi xuống nhuyễn tháp.
“Như Nguyệt không sao, nhưng sợ rằng tất cả cung phi của ngươi đều đã xắn tay áo muốn xử trí ta càng nhanh càng tốt…” Thiển Ly Du nói xong liếc nhìn Dạ Quân Hi.
“Một đám ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình mà thôi, bất quá hai người vừa rồi, Du Nhi có biết bọn họ tới làm gì không?” Dạ Quân Hi vừa cười khẽ hỏi, vừa vươn tay vỗ nhẹ mái tóc đen của người trong lòng, mái tóc dài đen như mực, mềm mại mượt mà như nước, nắm trong tay lành lạnh, vô cùng dễ chịu, Dạ Quân Hi nhất thời luyến tiếc không muốn buông tay.
Thiển Ly Du cứu về lọn tóc đang bị chà đạp trong tay hắn, nói: “Ta tất nhiên là không biết, bọn họ tới làm gì?”
“A ~ những đại thần này tới là muốn khuyên trẫm mở rộng hậu cung, nói ngắn gọn, chính là… Tuyển phi.” Dạ Quân Hi nói xong, tà tứ cười hai tiếng.
Thiển Ly Du nghe vậy hơi sửng sốt, sáng sớm vừa nghe nói cung phi trong hậu cung tới Cầm Y cung bàn luận xem làm thế nào để đối phó “Quốc sư” “hồ mị hoặc chủ” như y, không ngờ đại thần trong triều cũng đã rục rịch, thậm chí đệ trình tấu chương… Tuy rằng y đã sớm đoán được quần thần sẽ không thành thật an phận, nhưng không ngờ tốc độ của họ lại nhanh như vậy.
Thiển Ly Du nghĩ, không khỏi cười lạnh, đôi mắt như hắc diệu thạch xẹt qua một tia u ám.
Dạ Quân Hi thấy thế liền nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi mắt tuyệt sắc khiến hắn yêu đến cực hạn kia, mỗi khi trên mặt Thiển Ly Du xuất hiện thần sắc như vậy, luôn khiến hắn cảm thấy kinh diễm, cũng khiến hắn cảm thụ trọn vẹn được, dưới bề ngoài nhu nhược mỹ lệ của người này, chính là tính cách cực kỳ giống hắn.
Nụ hôn từ đôi mắt xẹt qua chóp mũi, cho đến khóe môi, Thiển Ly Du tùy ý hưởng thụ sự âu yếm của ái nhân, y hơi cong lên khóe môi, nhẹ giọng nói: “Nếu bọn họ muốn đi tìm chết, vậy liền thỏa mãn bọn họ đi…” Nói xong liền ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của nam nhân.
Buổi lâm triều ngày hôm sau, dưới ánh mắt vạn phần ngạc nhiên của chúng thần Dạ Quân Hi hạ một đạo thánh chỉ, dựa theo tấu chương của đa số triều thần, trong cung bắt đầu chuẩn bị tuyển phi. Phàm là đại thần trong triều từ ngũ phẩm trở lên, nếu trong nhà có nữ tử hiền lương thục đức đến tuổi kết hôn, liền có thể trình lên bức họa để đế quân lựa chọn.
Thánh chỉ vừa hạ, bách quan xôn xao, dẫu sao dựa theo tin tức truyền lưu ở trong cung những ngày gần đây, đế quân bệ hạ quả thực rất sủng ái vị Quốc sư đại nhân kia, hẳn sẽ không dễ dàng hạ chỉ tuyển phi như vậy… Chẳng lẽ bọn họ đoán sai, kỳ thực đế quân bệ hạ và Quốc sư không có quan hệ gì và Quốc sư chỉ có dung mạo xinh đẹp một chút mà thôi?
Nhưng không người nào biết đáp án của câu hỏi này, cũng không có người suy nghĩ nhiều về nó, văn võ bá quan trong triều phàm là trong nhà có nữ nhi, thì đều vui mừng khôn xiết, cho rằng nữ nhi nhà mình rốt cuộc có cơ hội bay lên cành cao làm phượng hoàng, biết đâu một ngày kia, còn có thể ngồi lên vị trí quý phi hoặc quý tần, vậy là toàn gia tộc đều có thể được nhờ.
Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, hàng trăm bức tranh mỹ nữ, từ khắp nơi trong đế đô được đưa vào trong cung nhiều như tuyết rơi, phi tần hậu cung vừa nghe tin này đều vô cùng ấm ức.
Trước kia các nàng cho rằng chỉ cần đối phó với vị Quốc sư tướng mạo yêu mị kia, nhưng không ngờ, phía trước có sói đằng sau có hổ, trong tương lai không xa, sẽ có một lượng lớn huyết nhục trẻ tuổi hơn các nàng, tươi tắn hơn các nàng được đưa vào trong hậu cung, cùng các nàng tranh đoạt sự sủng ái của đế quân bệ hạ, mà đối với những cung phi trong hậu cung đám huyết nhục mới mẻ này còn nguy hiểm hơn cả Quốc sư, bởi vì, dẫu sao nam nhân vẫn là nam nhân, cho dù được sủng ái thế nào thì cũng thiếu cái bụng, không sinh được hài tử, nhưng nếu là nữ tử thì sẽ không như thế.
Tựa như chim sợ cành cong, các cung phi cùng đường, vừa liên lạc với phụ huynh đang làm quan trong triều, vừa liên tiếp chạy tới Cầm Y cung, hoặc là hỏi nên làm cái gì bây giờ, hoặc là tỏ ý muốn kết giao cùng Thiển Như Nguyệt những mong sau này có thể “nhất trí đối địch”.
Trong Cầm Y cung, Tô Thụy tiễn bước một nhóm cung phi không biết là thứ mấy tới đây bái phỏng trong ngày hôm nay, trở lại trong điện thấy Thiển Như Nguyệt có chút mệt mỏi ngồi dựa vào nhuyễn tháp, liền nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nương nương hôm nay mệt mỏi, liền đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thiển Như Nguyệt giương mắt nhìn nàng, lại nói: “Thụy tỷ tỷ có biết bệ hạ và Ly Du rốt cuộc muốn làm gì không?” Thiển Như Nguyệt hỏi.
Khi mới nghe chuyện Dạ Quân Hi tuyển phi, nàng cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ một chút, nàng lại không tin. Với sự sủng ái của Dạ Quân Hi đối với Thiển Ly Du, nàng không tin Dạ Quân Hi lại muốn tuyển phi nhanh như vậy, cộng thêm cuộc trò chuyện với Thiển Ly Du tại Ngự hoa viên trước đó không lâu, nàng càng thêm tin tưởng hai người kia đang âm thầm tính toán điều gì.
Đáng tiếc, Tô Thụy nghe vậy chỉ lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”
Thiển Như Nguyệt nhìn Tô Thụy một lúc lâu, nhìn không ra Tô Thụy thực sự không biết hay là giả vờ không biết, nhưng trong đầu bỗng nhiên vang lên lời Thiển Ly Du nói với nàng ngày hôm ấy, mong nàng có thể vẫn “thông minh” như thế…. Vậy có nghĩa là để nàng đừng quan tâm đến sao? Này cũng không phải là một lựa chọn xấu.
Nghĩ vậy, Thiển Như Nguyệt khẽ thở dài, nhưng bỗng nhiên lại mỉm cười nói: “Cũng đúng, chuyện này vốn không liên quan tới ta, sau này nếu còn có phi tử đến đây, cứ nói thân thể ta không khỏe, không thích hợp gặp khách.”

Bên ngoài rối loạn, xôn xao nhưng trong tẩm cung của đế vương lại vô cùng an tĩnh.
Thương Kình cung, Dạ Quân Hi ôm lấy Thiển Ly Du thản nhiên ngồi, một tay cầm một quyển tranh cuộn, vừa “cùng nhau thưởng thức” với người trong lòng vừa hỏi: “Đã điều tra xong chưa?”
Lâm Hứa đứng bên nhuyễn tháp cung kính khom người nói: “Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đã điều tra rõ, vị tiểu thư này chính là Tôn Kỳ Nhi là nữ nhi của Lại bộ thị lang Tô Trung Viễn, năm nay mới vừa mười tám, tướng mạo xuất chúng, nhưng lại bị Tôn phu nhân chiều hư, thường ngày kiêu căng vô cùng, ngay cả Tôn thị lang cũng không biết làm sao với nữ nhi này, bởi vậy, vi thần cho rằng, vị Tôn tiểu thư này là người thích hợp nhất.”
Dạ Quân Hi nghe vậy gật đầu, đem tranh cuộn đưa cho Thiển Ly Du, khẽ cười nói: “Du Nhi thấy thế nào?”
Thiển Ly Du liếc mắt nhìn mỹ nhân trong tranh, hơi cong lên khóe môi, nói: “Thực đáng tiếc cho một vị mỹ nhân như hoa như ngọc…”
“Lão tử của nàng liều mạng muốn đưa nàng vào cung, trẫm tất nhiên không thể chối từ, không phải sao? Nếu nàng có thể an phận thủ thường, hiển nhiên sẽ vô sự, nhưng nếu nàng gây ra sự cố, vậy cũng đừng trách người ngoài…. Hay là, Du Nhi luyến tiếc một vị mỹ nhân như thế?” Dạ Quân Hi vừa nói vừa khẽ cắn lên vành tai trắng mịn trước mắt, khiến Thiển Ly Du khẽ run lên, y quay đầu lại lườm hắn.
Dạ Quân Hi tà tứ nở nụ cười, đem tranh cuộn đưa cho Lâm Hứa nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, đem Tôn gia tiểu thư truyền triệu vào cung, phong làm Mỹ nhân, ban thưởng Thường Thanh các.”
“Vi thần tuân chỉ.” Lâm Hứa cong lên khóe môi, lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người đang ôm nhau thân mật, sau đó rời khỏi Thương Kình cung đi truyền chỉ.
Thiển Ly Du nheo mắt lại nhìn về phía Lâm Hứa rời đi, nhẹ giọng nói: “Mong rằng Tôn tiểu thư không khiến ta thất vọng, nếu không liền uổng công bận bịu một hồi….”
“Nếu Tôn Kì Nhi thực sự như Lâm Hứa nói, thì cho dù ban đầu có thể an phận thủ thường, nhưng chỉ kích thích một chút, liền có thể khiến nàng lộ nguyên hình, Du Nhi không cần quá lo lắng, luôn nghĩ tới nữ nhân, trẫm sẽ ghen…”
Vỗ lên bàn tay đang di chuyển bên hông, Thiển Ly Du tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nam nhân nói: “Đây chính là đế quân bệ hạ ngài muốn tuyển phi, ta còn chưa ghen, ngài đã ăn dấm chua làm gì…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.