Chương trước
Chương sau
“Dạ Quân Hi, nếu ngươi giết nhi tử của lão phu, vậy đừng trách lão phu không khách khí, giết nhi tử của ngươi!” Nụ cười quỷ dị, lời lẽ ác ý, Chương Tri Hiếu vừa dứt lời, bầu không khí trong gian phòng liền chìm vào giá buốt và yên tĩnh, ngay cả ảnh vệ muốn áp giải Chương Tri Hiếu vào Ám lao cũng không biết nên làm thế nào, đành phải đứng ở chỗ cũ đợi lệnh.
“Bệ hạ, xin để vi thần vào cung trước!” Dạ Tuấn Thần là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức đứng dậy khỏi ghế, trên gương mặt cương nghị tràn đầy vẻ lo lắng. Nhi tử của Dạ Quân Hi chính là chất tử của hắn, hắn vừa hồi triều liền mất đi một chất nhi, bây giờ sao có thể trơ mắt nhìn tên loạn thần tặc tử đã mất trí này làm tổn thương những hài tử còn lại?!
Nhưng, tựa như không nghe được lời nói của Dạ Tuấn Thần, Dạ Quân Hi vẫn không nói một lời. Đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm vào tên thần tử to gan lớn mật, nhìn vào sự sợ hãi nồng đậm và một tia đắc ý rất khó phát hiện ở sâu trong mắt tên thần tử này, thần sắc trên gương mặt tuấn mỹ của Dạ Quân Hi biến hóa không ngớt.
Thiển Ly Du có chút lo lắng nhìn Dạ Quân Hi, cho dù biết nam nhân chưa bao giờ đem tình thân phụ tử đặt ở trong lòng, nhưng đột nhiên nghe được có người muốn làm hại mấy hoàng tử của hắn thì vẫn có chút kích động đi? Trong cung có Liên phi tọa trấn, đó là một người còn ngoan lệ hơn của phụ thân của nàng… Không ngờ Chương Tri Hiếu thành công thì ít, nhưng lại rất biết cách kéo người khác làm đệm lưng. Thiển Ly Du nghĩ vậy, bỗng nhiên nhớ tới Thiển Như Nguyệt còn đang ở trong cung dưỡng thai. Từ khi Thiển Như Nguyệt hoài long tử, tránh thoát được sự hãm hại của Liên phi, còn thu dưỡng Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình, Liên phi đã căm hận Như Nguyệt tới tận xương, nếu phải hạ thủ với các hoàng tử, không chừng sẽ đem nha đầu kia ra khai đao đầu tiên… Nghĩ thế, trong hai tròng mắt như hắc diệu thạch hiện lên một tia lo lắng, nhưng một khắc sau, Thiển Ly Du liền nhận thấy cánh tay ôm ở bên hông mình đang xiết chặt.
Dạ Quân Hi rốt cuộc ôm lấy người trong lòng, đứng dậy khỏi tháp thượng. Song chỉ là một động tác bình thường như vậy cũng dễ dàng đánh nát vẻ đắc ý trong mắt Chương Tri Hiếu, mắt thấy thân ảnh huyền sắc cao lớn đang tới gần từng bước, gương mặt già nua của Chương Tri Hiếu dần dần biến sắc, trở nên trắng bệch. Và điều khiến kẻ khác kinh ngạc chính là Dạ Quân Hi không hề xuất thủ tự mình xử quyết Chương Tri Hiếu, thậm chí còn không hề tức giận. Thấy bộ dáng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng của Chương Tri Hiếu, trên gương mặt anh tuấn độc nhất vô nhị liền thả ra một tia tiếu ý có thể coi là sung sướng: “Chương thừa tướng cho rằng, trẫm mặc kệ ngươi và nhi tử của ngươi làm xằng làm bậy tại Khanh phủ và Loan Cầm các lâu như thế, là vì đang an tọa trong cung, hoàn toàn không biết gì hay sao?”
Dạ Quân Hi vừa dứt lời, không chỉ Chương Tri Hiếu mà cả Dạ Tuấn Thần và Thiển Ly Du đều hơi ngẩn người. Bất quá, Thiển Ly Du lập tức bình tĩnh lại, khóe môi nhịn không được cong lên. Tuy rằng, y không biết nam nhân này đã sắp xếp những gì ở trong cung, bất quá có thể khiến hắn lộ ra nụ cười như vậy thì có lẽ không phải là một tiết mục không thú vị. Nhưng còn y, quan tâm sẽ bị loạn, sao có thể cho rằng nam nhân giảo hoạt này không hề chuẩn bị gì a… Thiển Ly Du nghĩ thế, cười khẽ mở miệng nói: “Chẳng lẽ ngươi không định nói cho Chương thừa tướng, trong cung đã chuẩn bị vở kịch gì sao?”
“Du Nhi cũng cảm thấy hiếu kỳ?” Dạ Quân Hi cười khẽ hỏi ngược lại.
Thiển Ly Du lắc đầu cười nói: “Tất nhiên là hiếu kỳ. Bất quá nếu đi xem diễn, vậy thì không nên biết trước tình tiết mới tốt, bằng không chẳng phải sẽ mất đi hứng thú sao… Thiển Ly Du trả lời câu hỏi của Dạ Quân Hi, đôi mắt khuynh thế vô song lại nhìn về phía tên Chương Tri Hiếu còn đang ngơ ngác, y suy nghĩ một chút lại nói: “Nếu Thừa tướng đại nhân là người trong cuộc, sao không thỉnh Thừa tướng đại nhân cùng vào cung, nếu đưa đi Ám lao sớm như vậy, chẳng phải sẽ không nhìn thấy sao?”
Dạ Quân Hi cười to hai tiếng, cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi Thiển Ly Du: “Du Nhi rất hiểu nên làm thế nào để đối phó với một kẻ tự đại.” Nói xong hắn liền ra hiệu cho ảnh vệ. Ảnh vệ lĩnh mệnh, mang theo hai phụ tử Chương Tri Hiếu và hai mươi mấy tử sĩ Lang Tê lập tức biến mất khỏi Loan Cầm các.
“Chúng ta cũng hồi cung được không?”
Ôm chặt người trong lòng, Dạ Quân Hi hỏi. Trong đôi mắt phượng thâm thúy lóe lên một vầng sáng khác thường mà kẻ khác không thể hiểu thấu, nhưng Thiển Ly Du lại chưa hề phát hiện, y chỉ gật đầu ưng thuận.
“Diễm Cơ, ngươi cùng Trì Phong lưu thủ trong Loan Cầm các, việc này vẫn chưa kết thúc, nhất định không được sơ suất.”
Thiển Ly Du nói xong nhưng không thấy Diễm Cơ trả lời, y cảm thấy kỳ quái  quay đầu nhìn lại mới phát hiện Diễm Cơ và Dạ Tuấn Thần đang nhìn bọn họ với vẻ mặt rất cổ quái.
Thấy hai người kia đều quay đầu, Dạ Tuấn Thần mới ho nhẹ một tiếng, cúi đầu che đi thần sắc xấu hổ. Trời biết, mới vừa rồi khi thấy bộ dáng một hỏi một đáp của hai người này, trong lòng hắn có bao nhiêu kinh hãi. Rõ ràng là khuynh thành tuyệt sắc như trích tiên, nhưng bên trong hai người lại xấu xa như ác ma. Dạ Tuấn Thần tất nhiên sẽ hiểu biết đệ đệ của mình, khi còn nhỏ Dạ Quân Hi đã có tính nết như vậy, mười năm trước từ ngoài cung trở về tính cách này càng thêm trầm trọng. Nhưng hắn không ngờ, Thiển Ly Du cũng có tính cách xấu xa như vậy, khó trách Dạ Quân Hi không thể tự thoát khỏi y. Trong lúc Dạ Tuấn Thần oán thầm trong lòng, Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du đã cùng nhau rời đi Loan Cầm các. Người trong thuyền vẫn ca múa, vui vẻ như trước, không ai biết được mới vừa rồi ngay trên đầu bọn họ, đế quân bệ hạ vừa xử trí một tên loạn thần tặc tử mưu toan tạo phản.
Đế cung, Tịch Liên cung.
Liên phi ngồi ngay ngắn trên tháp thượng, trong tay nắm chặt quyển trục mà phụ thân sai người giao cho nàng, vẻ mặt ngưng trọng.
Trước nhuyễn tháp, một nữ tử mặc cung trang hoa lệ đang nằm trên mặt đất, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra từ ngực nàng, vẻ mặt kinh sợ và đau đớn đã cứng lại trên gương mặt nàng. Chủ nhân của gương mặt này, chính là mẫu phi của Nhị hoàng tử – Tề quý nhân. Chương Tri Hiếu đã sớm nói cho Liên phi, chiếu thư vừa đến tay liền phải chém giết hết tất cả các hoàng tử và mẫu phi trong cung, thứ nhất là để bảo đảm Dạ Hành Duệ thuận lợi đăng cơ, thứ hai là báo thù rửa hận cho đại ca Chương Quân Nghị. Khi chiếu thư đến Tịch Liên cung, Tề quý nhân đang ở trong Tịch Liên cung làm khách, bởi vậy nàng mới trở thành oan hồn thứ nhất dưới tay Liên phi.
Một nữ tử hai mươi tuổi, nếu ở trong gia đình bình thường có lẽ còn chưa hết ngây thơ, nhưng sinh ra trong Chương thị, lại chìm nổi bao năm trong hậu cung, được chăm sóc thích đáng, thoạt nhìn Liên phi vẫn trẻ trung xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt sáng kia lại để lộ ra sự sắc sảo và lão luyện không tương xứng với tuổi tác. Nghĩ tới phụ thân đang ở ngoài cung tranh đấu cùng trượng phu của chính mình, mà bây giờ trượng phu của nàng không chừng đã chết dưới lưỡi đao của phụ thân, còn trẻ tuổi mà phải thủ tiết khiến trong lòng Liên phi có chút bi ai. Nhưng vừa nghĩ tới vô số mỹ nhân và hoàng tử sẽ xuất hiện trong hậu cung khổng lồ này và tranh đoạt đế vị với con trai nàng, trái tim mềm mại liền trở nên cứng rắn. Đây chính là sự bi ai và lỗi lầm của một nữ nhi thân là con của công khanh, là hậu phi của đế vương. Liên phi cứ ngồi như vậy không biết bao lâu, bên ngoài cửa cung rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân, một gã thị vệ bước vào cửa cung, quỳ xuống cung kính nói: “Tham kiến quý phi nương nương.”
“Sự tình xử lý thế nào?”
Đôi tay trắng như phấn đột nhiên nắm chặt biểu hiện sự khẩn trương trong lòng Liên phi, nhưng nàng lập tức đè xuống sự kích động này, vẫn ngồi ngay ngắn trầm giọng hỏi.
“Hồi bẩm nương nương, tất cả đều dựa theo ý chỉ của nương nương, xử lý thỏa đáng.”
Tên thị vệ kia ngẩng đầu lên, đưa tay làm một động tác cắt ngang qua cổ, Liên phi thấy thế liền tựa như mất hết tất cả sức lực, ngồi dựa vào tháp thượng, một lát sau mới phất phất tay nói: “Thu thập nơi này cho sạch sẽ.”
“Vâng.”
Tên thị vệ kia đứng dậy, đi ra bên ngoài gọi người tới. Còn Liên phi thì đi vào nội điện, hai nhi tử của nàng còn đang ngủ yên trong tẩm điện.
Sáng sớm giờ Mão, văn võ bá quan trong triều Lam Vũ giống như thường ngày, đều từ các nơi trong đế đô đi tới đế cung. Nhưng dưới mặt ngoài bình tĩnh chính là sự cuộn trào mãnh liệt, đêm hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên sẽ có vài triều thần có liên quan chiếm được mật báo. Cho nên, trên đại điện Lam Vũ, có người vẻ mặt hốt hoảng, có người giả vờ trấn định, còn có người dứt khoát xin nghỉ, để lại mấy vị trí còn trống trong hàng ngũ các triều thần, rất gây chú ý. Toàn bộ đại điện đều tràn ngập không khí cổ quái, khác thường. Giờ Mão đã qua nửa khắc, mà đế tọa vẫn trống trơn như trước. Ngay cả nghi trượng của đế vương và tâm phúc đắc lực Lâm Hứa của đế quân bệ hạ cũng không thấy bóng người. Một vài đại thần không khỏi bồn chồn không yên…
Lẽ nào Thừa tướng đại nhân thực sự thành công rồi sao? Chẳng lẽ chỉ trong một đêm mà đã thay đổi triều đại rồi sao?! Lại một nén nhang trôi qua, đế quân bệ hạ vẫn không hề xuất hiện, kỳ quái chính là, ngay cả Chương thừa tướng cũng không hiện thân. Các đại thần trong triều không khỏi có chút nóng nảy, khi sự trầm mặc bị đánh vỡ, càng lúc càng có nhiều những tiếng thầm thì khe khẽ.
Trong Thiên điện phía sau đại điện, Liên phi mặc một bộ y phục màu trắng, một tay ôm Tứ tử Dạ Hành Duệ, một tay nắm Ngũ tử Dạ Hành Ngọc. Chương Tri Hiếu vẫn chưa hề hiện thân theo như kế hoạch, trong lòng Liên phi có chút sợ hãi. Chẳng lẽ phụ thân đã thất bại rồi sao? Nhưng nếu thất bại, vậy bệ hạ đang ở nơi nào?
“Quý phi nương nương, thỉnh mang theo Tứ hoàng tử lên đại điện đi.”
Tên thị vệ mà Chương Tri Hiếu an bài ở bên người nàng bỗng nhiên mở miệng nói.
“Phụ thân còn chưa vào cung, bản cung sao dám tự ý hành động?” Liên phi nhíu mày, giọng nói vững vàng, nhưng đã có chút sắc bén hiếm thấy.
“Thừa tướng ở ngoài cung tất nhiên sẽ có nhiều việc cần giải quyết ổn thỏa. Ngài thử nghĩ, nếu đế quân bệ hạ chưa chết, vì sao tới canh giờ này còn chưa hiện thân?” Tên thị vệ kia cung kính quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói, “Thỉnh Thái hậu nương nương cùng ấu chủ lên điện!”
Một câu “Thái hậu nương nương”, một tiếng “ấu chủ” khiến Liên phi đột nhiên cảm thấy giác ngộ, thần sắc chấn động, nàng cắn cắn môi, ôm chặt Dạ Hành Duệ trong tay, đem Ngũ tử Dạ Hành Ngọc giao cho thị vệ nói: “Ngươi mang theo Ngũ hoàng tử cùng bản cung lên điện.”
“Thuộc hạ xin tuân theo ý chỉ của nương nương!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.