Chương trước
Chương sau
Một người bị đồn đại là đã chết đi nhiều ngày đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chính mình, hơn nữa người này còn khác biệt quá lớn so với những gì dân gian truyền tụng. Nếu nói một loạt những điều bất ngờ vừa rồi khiến Dạ Tuấn Thần gần như sụp đổ thì ba chữ “Thiển Ly Du” đã hoàn toàn đè bẹp sợi dây thần kinh cuối cùng của hắn.
Nhìn vẻ mặt như gặp ma giữa ban ngày của Dạ Tuấn Thần, Thiển Ly Du không hề nể mặt cười khẽ thành tiếng, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ, xem ra vị Thần thân vương này rất được Dạ Quân Hi tín nhiệm, có lẽ còn hơn cả Lâm Hứa. Vậy thì, Dạ Tuấn Thần lựa chọn hồi triều vào thời khắc quan trọng như bây giờ, là vì muốn giúp Dạ Quân Hi một tay sao? Thiển Ly Du vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía nam nhân bên cạnh, nam nhân cong khóe môi gật đầu, coi như thừa nhận.
Suốt chín năm, tuy rằng Dạ Tuấn Thần chỉ mang danh Thân vương cao quý nhàn hạ, suốt ngày du lịch sơn thủy ở bên ngoài, nhưng kỳ thực, Dạ Tuấn Thần chính là nhãn tuyến của Dạ Quân Hi tại nhân gian và giang hồ, nơi nào có bạo động hoặc phản loạn, nơi đó liền có Dạ Tuấn Thần, vào thời khắc mấu chốt Dạ Tuấn Thần còn có thể lấy danh Thân vương để giải quyết một số chuyện mà quan viên địa phương không thể xử lý hoặc ảnh vệ Ám bộ không tiện ra mặt. Bất quá, những điều đó Dạ Quân Hi định sau này mới giải thích cho Thiển Ly Du. Bây giờ, điều khiến hắn cảm thấy vạn phần thú vị chính là huynh trưởng của mình đang ngơ ngác như bị sét đánh khi nghe được cái tên “Thiển Ly Du”.
“Hoàng huynh có cần kinh ngạc đến thế không? Trẫm còn tưởng rằng lời đồn đế quân Lam Vũ độc sủng Thất hoàng tử Diệu quốc đã truyền tới dân gian rồi a…” Thấy huynh trưởng của mình đã sững sờ hồi lâu mà vẫn chưa thể bình tĩnh, không chỉ trợn to mắt mà ngay cả miệng cũng không thể khép lại, Dạ Quân Hi đột nhiên cảm thấy thương hại, trêu chọc hỏi.
Dạ Tuấn Thần dường như chưa hề nghe thấy lời nói của Dạ Quân Hi, trong hai tròng mắt vẫn là thần sắc khiếp sợ không thể che dấu, hắn vừa ngây người nhìn chằm chằm Thiển Ly Du đang dựa vào lòng Dạ Quân Hi, vừa thong thả ngồi xuống một bên nhuyễn tháp. Bị ánh mắt tham cứu nhìn chăm chú như vậy, Thiển Ly Du cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao Dạ Tuấn Thần chỉ đơn thuần là đang quan sát, mà không mang bất cứ ý niệm khiến y phản cảm nào. Trái lại, Dạ Quân Hi dần dần cảm thấy không vui, vươn tay đem khuôn mặt của thiếu niên vùi vào trong lòng mình, giọng nói đông cứng hô lên một tiếng: “Hoàng huynh!”
Vốn đang ngơ ngác, Dạ Tuấn Thần đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén mang theo sự bực bội rất rõ ràng, Dạ Tuấn Thần không khỏi ngượng ngùng cười: “Chuyện khiến người ta khiếp sợ như vậy, ngươi không thể trách ta thất thố như thế đi…” Vừa nói, hai mắt vẫn nhịn không được liếc về phía Thiển Ly Du. Đúng như lời Dạ Quân Hi, Dạ Tuấn Thần quả thực từng nghe nói việc đệ đệ của mình độc sủng Thất hoàng tử Diệu quốc Thiển Ly Du, hơn nữa còn nghe tướng mạo Thiển Ly Du chỉ ở mức thường thường, trời sinh tính nhu nhược, khi đó hắn đã hoài nghi tại sao Dạ Quân Hi có thể sủng hạnh một người tẻ nhạt như vậy. Rồi sau lại nghe, vào ngày các nước phụ thuộc tới tiến cống Thiển Ly Du bị hỏa hoạn thiêu cháy trên du thuyền, thi cốt đã đưa về Diệu quốc, lúc sau không còn tin tức gì về vị hoàng tử này. Trái lại việc Thiển Như Nguyệt mang thai đạt được sủng ái thì mọi người đều biết. Bất quá, nhìn thiếu niên được Dạ Quân Hi ôm vào trong ngực kia, rõ ràng có dung mạo tuyệt thế vô song, tinh khiết như sen lại mị hoặc như yêu, còn cả thuật dịch dung tài tình, quả nhiên là thiên hạ khó gặp. Trong hơn ba tháng, giữa Thiển Ly Du và Dạ Quân Hi rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, Dạ Tuấn Thần thực sự rất hiếu kỳ. Nhưng vừa bị hàn khí của Dạ quân Hi làm bừng tỉnh một hồi, hắn cũng thức thời, không hề mở miệng tìm hiểu ngọn ngành, thầm nghĩ lát nữa đi tìm Lâm Hứa hỏi cũng vậy mà thôi. Nghĩ thế, Dạ Tuấn Thần rốt cuộc hoàn toàn khôi phục thần sắc bình thường, hướng Thiển Ly Du hơi hơi gật đầu nói: “Mới gặp Thất hoàng tử điện hạ là bản vương đường đột, mong điện hạ không lấy làm phiền lòng.”
Thiển Ly Du nghe vậy thản nhiên cười: “Thân vương điện hạ đa lễ. Có điều Thất hoàng tử Diệu quốc đã chết trong trận đại hỏa đó, Thân vương đừng gọi sai mới tốt, bằng không nếu dẫn tới sự hiểu lầm không cần thiết thì sẽ rất phiền phức.”
Dạ Tuấn Thần nhất thời chưa hiểu được ý của Thiển Ly Du, hắn thoáng sửng sốt, bất quá tâm tư xoay chuyển liền nhớ ra trước khi người này tới, Lâm Hứa đã gọi y là “công tử”. Nói vậy, Thiển Ly Du là người có thể vứt bỏ thân phận hoàng tộc sao? Có thể che giấu dung nhan, năng lực thâm tàng bất lộ, giờ đây còn vứt bỏ thân phận quá khứ… Bí ẩn trên người thiếu niên này thực sự không ít a… Dạ Tuấn Thần nghĩ vậy, ánh mắt có chút thâm ý nhìn về phía Dạ Quân Hi, nhưng người kia lại chỉ mỉm cười bí hiểm tựa như đã biết rõ tất cả. Dạ Tuấn Thần bất đắc dĩ, đành nói với Thiển Ly Du: “Nếu thế, bản vương gọi ngươi một tiếng Ly Du, được không?”
“Tùy ý Thân vương.”
Đến lúc này, ba người mới ngồi xuống nhuyễn tháp. Hàn huyên một lúc, chủ đề tự nhiên chuyển tới Chương thị và vụ ám sát đêm qua.
“Lần trước Lang Tê đã khống chế mấy sứ thần Triều quốc đi ám sát, lần này khó đảm bảo bọn họ sẽ không sử dụng chiêu cũ, đã tra khảo ba gã tế ti Lang Tê và Mặc Sĩ Minh hay chưa?” Thiển Ly Du hỏi.
Dạ Quân Hi vừa ngắm nghía bàn tay của người trong lòng vừa đáp: “Mặc Sĩ Minh đã mất võ công, giờ đây ngây ngốc như phế nhân, không đáng lo lắng. Còn ba tên tế ti Lang Tê kia từ khi bị giam vào Ám lao vẫn chưa hề mở miệng nói ra một câu. Nếu không phải có một nhóm người Lang Tê khác làm những chuyển quỷ bí tại bên ngoài, trẫm liền phải hoài nghi ba tên tế ti đó thực sự pháp lực vô biên.”
“Lần trước Lang Tê cuốn Triều quốc vào cuộc, lần này khó đảm bảo bọn họ sẽ không sử dụng chiêu cũ. Sợ rằng Chương Tri Hiếu còn không biết chính hắn đã chọc phải loại người nào đi…” Dạ Tuấn Thần nói, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, “Chương thị đã không thể lưu, phải mau chóng trảm thảo trừ căn, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Lần này trẫm tất nhiên sẽ không cho bọn họ có cơ hội trở mình. Chỉ đợi nắm được chứng cứ Chương Tri Hiếu thông đồng với địch bán nước, là có thể trừ diệt Chương thị.” Trong đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén hiện lên một tia hàn ý khiến kẻ khác run rẩy, nhưng bàn tay Dạ Quân Hi vẫn vạn phần ôn nhu vỗ về mái tóc dài của người trong lòng. Thiển Ly Du bị Dạ Quân Hi quấy rầy quá, liền đoạt lại một lọn tóc từ trong tay hắn, lườm hắn coi như trách cứ rồi mới nghiêm mặt nói: “Chứng cứ Liên phi đầu độc Lục hoàng tử đã tìm được chưa?” Muốn trừ Chương thị thì phải bỏ Liên phi. Chương Quân Nghị chết, đối với Chương thị sự tồn tại của Liên phi còn quan trọng hơn cả Chương Tri Hiếu. Dạ Quân Hi thấy mái tóc dài như nước trong tay bị đoạt lại, hắn không cam lòng, đem thiếu niên ôm chặt hơn một chút, gật đầu nói: “Tra được một cung nữ, tự xưng là cung nhân trong tẩm cung của Thiển Nhã Phù, mạo danh tới lĩnh một chút nguyệt tiễn, ‘vừa đúng’ chính là một trăm lượng bạc được tìm thấy trong nhà bà vú kia.”
“Mấy năm nay Liên phi hại chết không ít hoàng tử, ngươi lại không đau lòng chút nào.” Thiển Ly Du nhớ tới những lời đồn trong cung, không khỏi cau mày. Một nữ tử mới chỉ hai mươi tuổi, vì quyền lực địa vị có thể tàn nhẫn như vậy, hai tay dính đầy máu tươi của cung phi, hoàng tử và công chúa, điểm này thì cho dù là khuynh thế yêu phi Tiêu Ly cũng phải cam bái hạ phong. Dù sao đối với hài tử, Thiển Ly Du luôn luôn có chút nhân từ.
Dạ Quân Hi tất nhiên là biết suy nghĩ trong lòng Thiển Ly Du, bằng không hắn sẽ không cố ý đối xử tốt với Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình, nhưng đối với những hài tử còn chưa xuất thế đã mất đi sinh mệnh trong hoàng cung này, Dạ Quân Hi vẫn nghĩ nếu sinh ra cũng phải chết thì không bằng đừng xuất hiện tại trên thế gian. Trong đế cung, nữ nhân không có năng lực bảo hộ hài tử thì không có tư cách trở thành mẫu thân. Cho dù hắn là vua một nước có năng lực bảo hộ hài tử của chính mình, nhưng chắc chắn sẽ có lúc sơ sót không cẩn thận. Nghĩ vậy, Dạ Quân Hi nhẹ nhàng hôn xuống phía sau tai của người trong lòng, không hề mở miệng.
Dạ Tuấn Thần ở bên ngoài mấy năm, cũng nghe thấy tin đồn trong cung bị nguyền rủa nên tử tự mới thưa thớt như vậy. Bất quá đối với cái chết của Lục hoàng tử cách đây không lâu, trong lòng hắn cũng có chút xúc động. Dù sao đó là hài tử sẽ gọi mình một tiếng “Hoàng bá”. Nghĩ vậy, Dạ Tuấn Thần liền mở miệng nói: “Ngày nào còn Liên phi, trong cung liền không an bình. Đợi khi Chương thị bị trừ, trong cung cũng nên có một hoàng hậu hiền lương thục đức mới tốt.”
Nhưng Dạ Tuấn Thần vừa nói ra lời này, hai người đối diện liền đồng thời giương mắt nhìn về phía hắn, một đôi mắt phượng lộ ra tức giận, người còn lại thì nhíu mày, trong hai tròng mắt đẹp đến quá phận xẹt qua một loại thần sắc khác thường khó có thể nói rõ. Dạ Tuấn Thần sửng sốt, lập tức nhận ra chính mình hình như vừa nói một câu không nên nói. Hắn còn chưa kịp mở miệng giải thích, liền nghe Dạ Quân Hi trầm giọng nói: “Hoàng huynh, đợi diệt trừ Chương thị, trẫm dự định phân phát hậu cung, trừ những cung phi có tử tự, còn lại đều đuổi ra ngoài cung. Cho nên chuyện hoàng hậu, hoàng huynh đừng nhắc lại nữa.” Nói xong liền cúi đầu nhìn Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi cong khóe môi khẽ cười nói, “Bất quá nếu Du nhi chịu trở thành hoàng hậu của trẫm thì không còn gì tốt hơn.”
Lời nói của Dạ Quân Hi khiến Thiển Ly Du và Dạ Tuấn Thần đều hoảng sợ. Đối với Dạ Tuấn Thần, ngay từ khi nghe nói trong lòng đệ đệ tồn tại một người, hắn vẫn luôn phỏng đoán địa vị của người này tại trong lòng Dạ Quân Hi rốt cuộc cao bao nhiêu. Dù sao, thân là đế quân gánh vác sứ mệnh giang sơn lại động tình vì một người không phải là một chuyện đơn giản. Khi thấy Thiển Ly Du, thấy Dạ Quân Hi vô cùng sủng nịch và thân thiết đối với thiếu niên này, trong lòng hắn đã có chút giác ngộ. Thế nhưng thật không ngờ, hắn vẫn đánh giá thấp vị trí của thiếu niên tại trong lòng Dạ Quân Hi.
Còn Thiển Ly Du thì đang cau mày vì danh hiệu “hoàng hậu” kia, y lạnh lùng liếc nhìn Dạ Quân Hi: “Nếu ngươi đang có chủ ý này, thì hãy sớm từ bỏ nó đi.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng đáy lòng không biết vì sao lại dần dần toát ra một tia ngọt ngào và ấm áp. Dạ Quân Hi bị mê hoặc bởi thần sắc lạnh lùng mang theo chút hoặc nhân của Thiển Ly Du, hắn không khỏi cong khóe môi, cúi đầu ấn một nụ hôn xuống môi y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.