Từ khi nam nhân thân là đế quân Lam Vũ xông vào tiểu viện Thiển Ly Du độc cư, đã qua vài canh giờ nhưng hai người vẫn chưa hề xuất hiện. Ngay cả Thanh Nguyệt đi vào thúc giục cả hai dùng bữa cũng bị Thiển Ly Du đuổi về. Không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, mấy người đứng ngoài mặc dù lo lắng nhưng đều không dám xông vào, đành ngồi chờ ở ngoài viện. “Đế quân Lam Vũ rốt cuộc muốn làm gì?” Không biết đã qua bao lâu, Ngụy Thanh Sương là người đầu tiên mất hết nhẫn nại, hắn đứng dậy định xông vào phòng Thiển Ly Du, nhưng lại bị Ngụy Thanh Hoằng ngăn cản: “Đại ca, bình tĩnh một chút.” Tình cảm mà Dạ Quân Hi đối với Thiển Ly Du, Ngụy Thanh Hoằng thấy rất rõ ràng, vô luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần biết đế quân Lam Vũ tuyệt đối sẽ không thương tổn Ly Du như vậy liền không có chỗ cho bọn họ xen vào. Bạch Khải Nhiên vốn luôn trốn trong phòng hôm nay cũng đến đây giúp vui, hắn ngồi một bên thưởng thức chén trà do Thanh Nguyệt tự tay pha, vừa than thở trong lòng, vừa lành lạnh nói: “So với ca ca, đệ đệ còn trầm ổn hơn một chút.” Đã quen với cái nhìn lạnh lẽo của đế quân bệ hạ vì thế dưới ánh mắt tức giận của Ngụy Thanh Sương, Bạch Khải Nhiên coi như không thấy: “Ngươi cứ yên tâm. Tình cảm mà bệ hạ đối với công tử Ly Du cho dù lão phu ở trong triều mười năm cũng chưa bao giờ thấy được. Nếu nói giữa hai người ai có thể làm tổn thương ai, sợ là khả năng công tử Ly Du làm tổn thương bệ hạ còn lớn hơn một chút.” Lời nói của Bạch Khải Nhiên không phải là để trấn an mấy người này. Dù sao hắn thân là ngự y, tại trong hoàng cung quả thật đã chứng kiến đế quân vì công tử Ly Du mà lo lắng không yên đến thế nào. Bạch Khải Nhiên vừa nói như vậy, Ngụy Thanh Sương cũng bình tĩnh lại, quay về ngồi xuống ghế đá, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy tức giận nhìn chằm chằm lão bất tử Bạch ngự y. Trong phòng Thiển Ly Du, hai người đang ôm nhau mà ngồi, thần sắc một người vừa hoảng hốt vừa ngưng trọng còn người kia cũng chuyển từ kinh sợ đến thương tiếc không thôi. “Chỉ mấy ngày sau khi quân vương chết đi, đại tướng quân ủng hộ tân đế đã đột phá thiên lao, xông vào tẩm cung Tiêu Ly. Vốn định bắt giữ yêu phi, chém đầu hắn trước toàn thiên hạ, nhưng không ngờ Tiêu Ly tự tìm tử lộ, chết dưới kiếm của đại tướng quân.” Tiếng nói trong trẻo êm tai của Thiển Ly Du thản nhiên kể lại kiếp trước, tựa như đang nói về chuyện của người khác. Nhưng Dạ Quân Hi vẫn có thể nghe ra một tia u oán và hận ý như kén tằm quấn quanh sự thản nhiên thong dong này, càng không cần nói, trong lúc kể người nọ còn vô thức nắm chặt lấy vạt áo hắn. Ba mươi năm dài đằng đẵng của kiếp trước, Thiển Ly Du không hề nói tỉ mỉ, những tình tiết nhỏ cũng không hề nêu ra. Nhưng chỉ bằng vài ba câu đó, Dạ Quân Hi vẫn có thể hoàn toàn hiểu biết hết được những bí mật không thể nhìn thấu trên người Thiển Ly Du… Có được học thức uyên bác, có được tài trị quốc chính là Tiêu Ly; thân là nhi tử Công Khanh nhưng lại phải chịu nỗi nhục nằm dưới khố nam nhân cũng là Tiêu Ly; người luôn e ngại tình cảm, không muốn tin tưởng hắn dùng chân tình đối với y chính là khuynh thế yêu phi của kiếp trước, người gần như đã phá hủy cả một vương triều rồi cuối cùng mang theo vết thương đầy người, mệt mỏi chết đi. Rốt cuộc Dạ Quân đã biết được vì sao người này lại từng trải, biết được vì sao người này lại khước từ những nụ hôn và cái ôm của chính mình. Khiếp sợ đồng thời cũng thương tiếc vô cùng, thương tiếc Tiêu Ly vì những gì trải qua ở kiếp trước, thương tiếc người trong lòng vì y phải chịu đựng ký ức nặng nề và kinh khủng như vậy. Trong phòng im lặng một lúc lâu, chỉ có những làn khói xanh lượn lờ bay lên từ lư hương. Một lát sau, Dạ Quân Hi mới thoáng đẩy ra người trong lòng, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt đang vùi ở trước ngực mình, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Kiếp trước có lẽ Tiêu Ly cũng có một dung nhan khuynh quốc khuynh thành như vậy, cho nên người này mới thống hận khuôn mặt của y đến thế… Khi bị nhẹ nhàng đẩy ra, toàn thân Thiển Ly Du cứng đờ, đợi tới khi nam nhân vươn tay xoa lên mặt mình, y mới thoáng ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Quân Hi, trong hai tròng mắt như hắc diệu thạch tràn đầy hoang mang, khiến người xem cảm thấy thương tiếc. Chuyện kiếp trước, Thiển Ly Du chưa bao giờ kể với bất kỳ ai, ngay cả Chung Ly thần bí khó lường kia cũng chỉ biết y chuyển thế mà đến. Nhưng hôm nay không biết vì sao y lại nói tất cả cho nam nhân này. Có lẽ đã chôn dấu dưới đáy lòng quá lâu, lâu tới mức khiến y không thể gánh vác được, bây giờ đột nhiên bị nhìn thấu, đối phương lại là người mà y vừa mới xác định tâm ý, cho nên y mới nhịn không được thổ lộ mọi chuyện. Lúc vừa nói, y không biết Dạ Quân Hi sẽ có phản ứng gì, bất quá xem ra kết quả cũng không tệ…? Thiển Ly Du đang nghĩ vậy trong lòng, bên tai liền nghe được lời Dạ Quân Hi thấp giọng hỏi: “Đều nói ra rồi, có cảm thấy thoải mái hơn không?” Nghe vậy Thiển Ly Du gật đầu, khẽ thở dài: “Chuyện thần quái như vậy, chẳng lẽ không nên kéo tới chỗ phù thủy, pháp sư để làm phép, đuổi tà, thiêu chết sao?” Dạ Quân Hi cảm thấy buồn cười, đôi môi mỏng hơi hơi cong lên: “Còn có tâm tư đùa giỡn, xem ra không quá khổ sở.” Tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng vẫn còn đau nhức. Thiển Ly Du nghe vậy cười khẽ. Khổ sở là cảm giác mà trước nay y chưa bao giờ có, chỉ cảm thấy nhục nhã và ghê tởm mà thôi. Không ngờ nam nhân này lại hoàn toàn thờ ơ?! Nhìn ra suy nghĩ của người trong lòng, Dạ Quân Hi thu lại nụ cười, một lần nữa đem thiếu niên ôm chặt lấy, ghé đến bên tai y, trầm giọng nói: “Nghe rõ, cùng một lời, trẫm sẽ không nói đến lần thứ ba. Quên hết những điều này, Du Nhi. Tiêu Ly đã sớm tiêu tan thành mây khói, giờ đây tồn tại trên thế gian, chỉ có Thiển Ly Du.” Cùng một lời sao… Thiển Ly Du nghe tiếng tim đập trầm ổn trước ngực nam nhân, nhớ tới khi còn ở trong cung Dạ Quân Hi quả thực có nói một câu như vậy, muốn y quên đi quá khứ, quên những điều này. Khi đó y chỉ cảm thấy khinh thường, bởi vì Dạ Quân Hi căn bản không biết “những điều này” là gì, hắn không có tư cách ra lệnh cho y “quên đi”. Nhưng hôm nay, hoàn cảnh bất dồng, tâm tình cũng không giống trước kia, nghe được câu nói đó, y lại cảm thấy trái tim vô cùng yên bình. Khuôn mặt chôn ở trước ngực Dạ Quân Hi đột nhiên nở nụ cười, một giọt nước lăn qua vệt chu sa lệ khiến nó càng thêm đỏ sẫm, càng thêm mị hoặc. Thời khắc giọt lệ lăn xuống, mèo con đang nằm trên giường đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt trợn tròn nhìn chăm chú vào hai người đang ôm nhau ngồi ở nhuyễn tháp. Hình ảnh như vậy vốn không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao tiểu gia hỏa này vẫn là thính giả duy nhất khi hai người kia cùng một chỗ. Nhưng khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, lần này đám lông tơ màu xanh nhạt trên người mèo con bắt đầu phát ra vầng sáng nhè nhẹ. Tới khi Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du phát hiện ra, thì vầng sáng đã bao trùm cả giường lớn, chiếu vào ánh mắt kinh ngạc của hai người, lóe ra những tia sáng bảy màu đỏ vàng cam lục lam chàm tím. Mèo con bị vầng sáng vây quanh, thân thể lông xù dần dần lớn lên, nó nhẹ giọng gầm gừ, vô cùng thân thiết hướng phía hai người quơ quơ chân trước. “Đây là … Chuyện gì xảy ra?” Thiển Ly Du là người đầu tiên tìm lại thanh âm của chính mình, y vươn tay, muốn thử chạm vào con mèo con đang được vầng sáng vây quanh. Tuy rằng Chung Ly đã nói mèo con là ấu thú của Trào Phượng, mà y chính là chủ nhân được Trào Phượng nhận định, nhưng đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ như vậy cũng tạo thành chấn động không nhỏ trong lòng y. Mắt thấy người trong lòng vươn tay ra ngoài, Dạ Quân Hi lập tức chặn lại, đem cánh tay mảnh khảnh trắng nõn ấy thu về: “Không nên lỗ mãng.” Ánh sáng bảy màu này, Thiển Ly Du chưa từng nhìn thấy, song hắn đã gặp qua – nó giống hệt ánh sáng phát ra khi Trào Phượng biến từ màu mực đen thành trong suốt, vào ngày trước khi mèo con xuất hiện tại tẩm cung của hắn. “Lẽ nào tiểu gia hỏa này quả thực như những gì viết trong thư, là ấu thú của Trào Phượng?” Nhíu mày, Dạ Quân Hi quả thực không thích cái cảm giác không thể nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay. “Vì sao?” Thiển Ly Du khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía nam nhân đứng bên. Dạ Quân Hi thoáng suy tư, sau đó cởi xuống hà bao bên hông, lấy ra một pho tượng dị thú trong suốt – chính là Trào Phượng sau khi biến đổi. “Đây là… Trào Phượng?” Nhìn ra đường nét của Trào Phượng, Thiển Ly Du có chút kinh ngạc hỏi, y còn nhớ rõ pho tượng mà y lấy được từ trong Thương Kình cung có màu mực đen. Dạ Quân Hi im lặng không nói, tầm nhìn giao động giữa bức tượng và mèo con, đợi khi ánh mắt mèo con lóe lên tia sáng khi nhìn thấy thứ trong tay hắn, Dạ Quân Hi liền buông tay, ném Trào Phượng lên giường. Trào Phượng vừa rời khỏi tay, mèo con lập tức nhảy dựng lên, đem bức tượng ôm chặt vào lòng, tựa như chiếm được trân bảo trên thế gian, nhưng ngay sau đó, hình ảnh khiến hai người càng kinh ngạc đã hiện ra… Chỉ thấy bức tượng trong suốt bắt đầu bay lên, vầng sáng bảy màu vì khúc xạ qua bức tượng mà càng thêm chói mắt, mèo con tựa như đang chìm đắm trong thế giới đó, dần dần nhắm lại đôi mắt tròn to. Nhưng một khắc sau, ngay khi Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du nhìn chằm chằm chiếc giường chờ đợi những việc kỳ dị sẽ phát sinh thì một luồng sáng rực rỡ đột nhiên bắn ra, khiến hai người đều bất giác vươn tay che lại đôi mắt… Khi ánh sáng tắt đi, trước mặt không hề chói lòa, Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du mới cẩn thận hé mở tròng mắt và khung cảnh phía trước làm hai người kinh sợ. Bức tượng trong suốt chẳng biết tung tích mà con mèo con màu xanh nhạt kia lại đột nhiên trở nên to lớn, nó vốn chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhưng bây giờ đã to gấp đôi, hai chiếc răng nanh càng thêm đáng sợ, bộ lông màu xanh đậm hơn và rực rỡ hơn trước kia. Hai người sửng sốt hồi lâu, tới khi mèo con gầm nhẹ một tiếng rồi nhảy vào trong lòng Thiển Ly Du, cả hai mới phục hồi tinh thần lại. “Xem ra những lời Chung Ly nói… Quả thực không sai.” Thiển Ly Du vỗ nhẹ vật nhỏ trong lòng, ngầng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, trong đôi mắt như hắc diệu thạch tràn đầy vẻ phức tạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]