… Đây là sao…
… Không có gì cả…
… Tôi nhớ lại, tôi bị Theodore bắn một phát súng, sau đó…
… Tôi chết rồi sao…
…
Chết rồi mà vẫn còn ý thức à…
Chết rồi sẽ không còn nhìn thấy Augustine nữa…
Tôi không muốn!
“Cuối cùng cũng tỉnh, Lăng.”
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc. Tôi cố gắng mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt cũng vô cùng quen thuộc, đây là nhà, nhà của tôi và Augustine…
“Lăng, bảo bối, còn nhớ tôi chứ?” Một người cạy miệng tôi ra, đổ vào một chút nước, tôi nhấm nháp, là nước ép mà tôi thích.
“Steven…”
“Đúng, là tôi. Cậu tỉnh rồi thật tốt quá.” Steven ngồi ở bên giường nhìn tôi, “Cử động được không?”
Tôi cử động tay, nhấc lên, chân cũng không sao, chỉ có ngực là vô cùng đau đớn.
“Sao tôi… về được… Augustine hắn…”
Steven lắc đầu, “Khi tôi nghe được tin đã không còn thấy Augustine nữa. Chỉ có cậu đang được nâng lên xe cứu thương, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới mang được cậu về từ bệnh viện.”
“Vậy sao…” Tôi xoay lưng, thân thể rất yếu, nhưng suy nghĩ lại vô cùng rối loạn. Nghĩ đến cảnh bọn họ nâng tôi lên xe cứu thương, lòng tôi liền hoảng sợ, chẳng lẽ đã biết mình không phải người bình thường?!
“Đừng lo lắng, bảo bối, cậu mất máu quá nhiều, hơn nữa lại sắp chết, lạnh như băng cũng không có gì kì lạ.” Steven nháy mắt với tôi, tôi sửng sốt nhìn hắn, lại càng thêm kinh hoảng.
“Steven… anh…”
“Tôi đương nhiên biết, thiệp chúc mừng sinh nhật là tôi gửi.” Nhìn hắn như không có gì đáng sợ, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-chi-toc-quyen-1-every-death-is-a-birth/21505/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.