Thần trí của Quái Phướng Tà Đao lập tức bị lung lay, ngay khi nghe mụ yêu phụ Vô Vi rít lên:
- Bọn nghịch đồ đáng chết. Chúng dám thiêu huỷ Vô Vi Cung của bổn tiên tử.
Mụ vẫy kình, mụ vung kiếm.
Quái Phướng Tà Đao cũng quật phướng bạt đao.
Và như hai làn gió thoảng, cả mụ Vô Vi và quái lão Tà Đao nhanh chóng bỏ trận lao đi.
Mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì vẫn toàn mạng, Bạch Bất Phục chợt lớn tiếng đề tỉnh:
- Bạch Hạc ngàn năm vẫn còn lũ con hậu duệ, bọn yêu ma bỏ đi như thế này chắc chắn phải có ý đồ. Đuổi theo mau.
Hiểu được lời đề tỉnh của chàng hàm ý gì, mọi người lại vội vàng chạy theo chân Bạch Bất Phục.
Vì nếu chậm trễ, để bọn yêu ma giữ được lũ Bạch Hạc chính là trân dược quí báu, lũ yêu ma lại có cơ hội tinh tiến nội lực. Đến lúc đó, võ lâm Trung nguyên ắt đến ngày mạt vận.
Nhưng đến chỗ có cắm hai ngọn phướng với hai lời lẽ đầy ngạo mạn, Thôi Oanh Oanh vụt kêu lên:
- Đề phòng có cơ quan.
Kịp dừng lại, Bạch Bất Phục do quá khẩn trương bèn hối hả bảo mọi người:
- Mọi người mau lùi lại và đứng sát vào, nhờ Tỵ độc châu bảo hộ.
Họ liền chạy đi và đứng chen vào Đoan Mộc Hạ đang nâng thanh loan tình kiếm có khảm viên Tỵ độc châu trước ngực.
Chờ đến lúc đó, Bạch Bất Phục liền hướng hai ngọn phướng và quật ra song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-cong/2181422/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.