Bóng đêm làm tăng thêm vẻ thâm trầm, yên tĩnh khiếnn lòng người hoảng hốt. Giang phu nhân vẫn như cũ không chút sinh khí đang ngủ say. Tôi ngồi xuống bên giường, cầm đôi tay gầy trơ cả xương, lạnh lẽo, không còn ấm áp nữa, dán lên mặt mình.
Thực xin lỗi, tôi ở trong lòng yên lặng nói. Tôi nghĩ, bà nếu vừa rồi nhìn thấy tôi cự tuyệt khẩn cầu của Giang Triết Tín, nhìn thấy bóng dáng Giang Triết Tín thất vọng ảm đạm rời đi, bà nhất định sẽ rất đau lòng.
Mẹ, xin hãy tha thứ con không thể hết lòng tuân thủ lời hứa với người, con không thể giúp người trông nom Giang Triết Tín cả đời, con cũng có khổ tâm của con. Xin người hãy mau tỉnh lại đi, van xin người, mau tỉnh lại đi. Con không giúp gì được cho họ cả, cái nhà này không thể không có người.
Tôi từng lần một kêu gọi Giang phu nhân, khẩn cầu người, có thứ gì đó ứ nghẹn nơi ngực, làm tôi không thở nổi. Nhưng bà vẫn ngủ say như cũ, vẫn an tường thế đấy, không hề phản ứng.
Tôi quá mệt mỏi, thế là cứ như vậy ngồi ngủ.
"Lăng Tịch......" Có tiếng gọi mỏng manh, làm cho tôi đang mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh, sau đó chính là đầu váng mắt hoa.
không phải ảo giác, bàn tay Giang phu nhân vẫn đang nằm trong lòng bàn tay tôi đang động đậy rất nhỏ.
Tôi ngẩng đầu, Giang phu nhân đã mở mắt, trên mặt ửng đỏ không bình thường.
"Mẹ!" Tôi quả thực không thể tin được hai mắt của mình, cẩn thận nhìn lần nữa, mới giật mình chạy ra khỏi phòng ở hành lang hô to: "Cha! Cha! Mẹ tỉnh rồi! Mẹ tỉnh rồi!"
Lời tôi vừa dứt, Giang Hoa đã từ phòng bên cạnh lao tới, đẩy mạnh tôi ra, chạy vào phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-chien-tam-huyen/1871554/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.