Không có tiếng gào thét và dùng vũ lực như trong tưởng tượng, ngược lại, bên trong phòng yên tĩnh khác thường.
Chúng tôi đang giằng co.
thật lâu thật lâu sau, hắn mở miệng đánh vỡ sự yên lặng: "Tiểu Đới, cô ra ngoài trước đi."
"Dạ, Giang tiên sinh." Giọng cô hộ lý tràn ngập sự thoải mái sau khi trút bỏ được gánh nặng, quay đầu đira bước chân vừa vội vừa mau, giống hệt như có người đang đuổi theo phía sau cô ta.
Tôi như cũ nhắm mắt lặng im, tôi không hề suy nghĩ kỹ hoặc là căn bản chẳng hề bình tĩnh suy xét đến những chuyện trong tương lai, nhưng ít nhất có một chuyện tôi hiểu rất rõ, chính là tôi và hắn không còn can hệ gì và không thể cùng ở chung một chỗ(1),cũng bởi vì vậy, vào giờ này ngày này tôi và hắn khôngcó lời nào để nói.
(1) Nghĩa gốc再无交集 - Tái vô giao tập: không hiểu rõ lắm nên edit đại.
"Lăng Tịch," hắn gọi tôi, thanh âm trầm thấp: "Tôi...... muốn cho em biết, tôi.... trách lầm em, tôi nghĩhiện giờ tôi có thể tin tưởng em. Sau này tôi sẽ không gây thương tổn cho em nữa, em không cần sợ hãi." Ngữ khí xa lạ với tôi, hầu như không chút dấu vết nào của ý tứ xin lỗi.
Quá muộn, hơn nữa cũng quá diễn kịch rồi. Lúc tôi khổ tâm mong có thể đạt được tín nhiệm của hắn,hắn tràn ngập hoài nghi. Mà hiện tại, tôi không bao giờ còn cần thứ này nữa, hắn lại làm ra bộ dáng khẳng khái ban ơn, còn mơ mộng vọng tưởng tôi sẽ vì thế cảm kích, tạ long ân của hắn?
Thấy tôi hoàn toàn thờ ơ, không có chút phản ứng nào, hắn ngồi xuống bên giường, ngón tay lạnh lẽo xoa nhẹ lên hai má tôi.
Lòng tôi trào lên nỗi chán ghét sâu đậm, xoay mặt sang hướng bên kia. Đầu ngón tay hắn hơi dùng sức, cố ý lần nữa xoay đầu tôi trở về.
"Lăng Tịch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-chien-tam-huyen/1871539/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.