Mộc Bảo Nhi trở về phòng làm việctrong đầu cô luôn nghĩ đến cái tên ' Tuyết Nhi ' đó, tại sao ai gặp cũng gọi cô như thế vậy nhỉ? Cô không tin là bọn họ nhận nhầm người.
Vì lúc La Thắng gọi cô có thể cho là hắn ta nhận nhầm nhưng lần này đến Cửu Gia Linh thì chắc chắn không lầm nữa rồi.
Nhưng cô cảm giác được cái tên đó vẫn rất quen luôn với mình, chẳng lẻ cô có liên quan gì đến hay sao.
" Minh, anh nói xem tại sao bọn họ lại gọi em bằng Tuyết Nhi " cô xoay qua nhìn anh hỏi.
" Ngoan, đừng nghĩ nữa, em sẽ đau đầu đấy, nghe lời anh " tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc mềm mượt của cô, giọng ôn nhu vang lên.
" Được, nghe anh " cô cười đáp.
Vẫn chưa phải lúc để nói rõ chuyện này với cô, anh không muốn thấy bộ dạng buồn bã của cô nên thôi anh đành giữ im lặng vậy.
Cô nghe anh nên cũng thôi suy nghĩ nhiều, chuyện tới đâu hay tới đó, trước sau gì cô cũng nhớ lại mà, lo gì chứ.
* Reng.... reng..... reng *
Điện thoại cô vang lên, anh nghe vậy cũng dừng động tác mình lại, tầm mắt di chuyển về phía cô. Bảo Nhi hiểu nên đã đưa điện thoại cho anh xem là mẹ anh gọi, sau đó cô mới bất máy.
" Dạ bác gái, con đây ạ " cô lễ phép nói.
" Bác gọi chỉ để hỏi thằng Minh có ức hiếp con gì không? " giọng quan tâm của mẹ anh phát ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-tu-anh/2722185/chuong-22.html