Chương trước
Chương sau
Trong khu chuẩn bị, Lâm Yên vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.

“Lâm Yên, cô có ý gì?” Vừa mới vào khu chuẩn bị, Lý Thao đã lạnh lùng chất vấn Lâm Yên.

“Tôi không mong cô có thể thắng được Ngô Dũng nhưng cô chỉ cần giữ chân anh ta 15 giây để đội viên thứ hai của Gió Táp vào sân thôi! Ngay cả 15 giây mà cô còn không giữ chân được thì cô thẳng WW kiểu gì?” “Cậu nói linh tinh vớ vẩn cái gì thế hả?!” Hạ Nhạc Phong trừng mắt nhìn Lý Thao.

“Cậu giữ chân anh ta được mấy giây? Có được 15 giây không? Chính bản thân mình còn không làm được mà dám đi nói người khác?” “Ha?” Lý Thao cười nhạt.

“Đương nhiên tôi không làm được nhưng tôi không nói mình thắng WW! Chẳng phải cô Lâm Yên đã từng thắng WW sao, nhưng lần này lại bị một đội trưởng của một đội xe sơ cấp đánh bại đó, thử hỏi có thú vị hay không?” “Đừng ồn nữa, tại của ông đây bị cậu làm cho ong hết cả lên rồi!” Mạc Thư Vân lạnh lùng nói.

“Đội trưởng! Đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta đó, Gió Táp đã thua hai trận rồi, chúng ta mà thắng thì chúng ta thắng liên tục hai trận.

Gió Táp sẽ bị loại thẳng!” Một đội viên nói.

“Cái này không trách Lý Thao được, bất kì ai trong chúng ta phải đối mặt với Ngô Dũng thì cũng có thể kéo dài tới khi đội viên tiếp theo của Gió Táp ra sân, toàn bộ đội Gió Táp cũng chỉ có Ngô Dũng kia là có chút bản lĩnh!”

“Aiz, đúng vậy, không ngờ cô Lâm Yên thậm chí chẳng thể kéo dài được một chút thời gian như thế...” “Tính cách của tôi tương đối thẳng thắn, có lẽ hơi khó nghe những mong cô Lâm Yên đừng để ý, tôi cho rằng cô Lâm Yên đừng nên lấy thân phận đội viên để ra sân, bằng không trận này chúng ta chưa chắc đã thua!” Mạc Thư Vân muốn nói đỡ Lâm Yên vài lời nhưng lần này đám đội viên kia nói sự thật, trận thua này hoàn toàn có liên quan tới Lâm Yên.

Lâm Yên cũng lười giải thích, ngoại trừ Mạc Thư Vân thì không có bất cứ đội viên nào của đội xe nhà họ Hạ có khả năng giữ chân Ngô Dũng cho tới khi đội viên thứ hai của Gió Táp ra sân.

“Đội trưởng, anh gạch bỏ tên Lâm Yên đi, đổi thành người khác.” Một lát sau, có đội viên nhăn nhó nói với Mạc Thư Vân.

“Đúng vậy đấy đội trưởng! Không phải chúng tôi nhắm vào cô Lâm Yên nhưng...

thực lực của cô ấy có hạn, nhỡ đâu trận sau cô ấy lại bị bốc trúng nữa thì cơ hội duy nhất của chúng ta cũng mất!” “Câm miệng hết cho tôi!” Mạc Thư Vân cảm thấy phiền phức.

“Nếu còn lắm mồm nữa tôi cho mỗi đứa một cái bạt tai, tát chết mấy cậu!” Mọi người thấy Mạc Thư Vân nổi giận thì lập tức câm như hến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.