Bùi Vũ Đường gật đầu: “Đúng vậy.” “...” Nghe Bùi Vũ Đường khẳng định, anh ta lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý, sau đó hờ hững gật đầu một cái.
“Ba có đua không vậy?” Bùi Vũ Đường nhìn Lâm Yên, khẩn trương hỏi.
“Tôi là đội viên của đội xe nhà họ Hạ, đương nhiên sẽ phải ra sân.” Lâm Yên đáp.
Bùi Vũ Đường: “.” Lúc trước, cậu ta còn cảm thấy nếu có thể thi đấu với đội xe nhà họ Hạ thì thật tốt, nhưng mà là lúc đó cậu ta không nghĩ Lâm Yên cũng sẽ tham gia thi đấu! “Ba à.” Bùi Vũ Đường nhìn Lâm Yên, nghiêm túc nở một nụ cười nịnh nọt: “Nhỡ đầu...
Con nói là nhỡ đâu nhé...
nếu như đội xe của ba đụng phải đội xe của con thì ba làm ơn giơ cao đánh khẽ có được không!”.
“Giơ cao đánh khẽ?” Bùi Vũ Đường nói xong, người đàn ông trẻ tuổi kia liền nhíu mày lại.
Chẳng lẽ ông chủ của anh ta thật sự cho rằng Lâm Yên này có thực lực? Cần phải cầu cô ta phải nương tay? “Con đã xem trước rồi, hai đội chúng ta đều ở trong một bảng, hơn nữa có xác suất chạm mặt rất lớn nên...
ba đừng tàn nhẫn với con nhé!” Bùi Vũ Đường nói.
“Cho dù có đụng phải cũng chưa chắc tôi đã được thi đấu.” Lâm Yên thở dài.
Lâm Yên nói xong, người đàn ông trẻ tuổi kia liền nhếch môi lên tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy khinh thường.
Cô nên hy vọng bản thân không bị bốc thăm thi đấu mới đúng ấy! Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3479168/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.