“Ừm.” Bùi Duật Thành đáp lại nhưng cũng không buồn ngẩng đầu lên, ngón tay của anh gõ gõ lên bàn.
Sau khi Trình Mặc rời đi, anh đặt tài liệu trong tay xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Yên.
[Đang làm gì đấy?]
Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn trả lời.
Anh nhíu mày đặt di động xuống.
Kết quả, một giây sau, cảm giác ngất xỉu quen thuộc kia lại đột nhiên ập tới...
Trong nhà hàng.
Lâm Yên nhìn bát cơm nhạt nhẽo trước mặt mình rồi lại nhìn con cua hoàng đế kia, đột nhiên cảm thấy ăn cua cũng không tệ, đắt tiền lắm đó nha.
Cô quyết định không nhìn Cơm trắng của mình nữa mà thò tay định lấy con cua trước mặt người đàn ông kia.
Nhưng mà cô còn chưa kịp làm gì thì cả người đột nhiên cứng ngắc lại, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ kia kéo đến.
“Con bà nó...
không thể nào!!!”
Lâm Yên cảm thấy hoảng loạn không thôi, cái thử quỷ quái kia lại tới rồi? Nhưng mà tại sao lại vào ngay lúc này chứ?!!
Điều khiến Lâm Yên càng hoảng sợ chính là cô đang ngồi ăn với ông chủ của mình, mà ông chủ của cô lại thuộc diện nhan sắc thượng đẳng, con quỷ háo sắc kia chắc chắn sẽ làm xằng làm bậy!
Liệu ông chủ có đuổi việc cô vì bị “cô” làm xằng làm bậy không?!
Lâm Yên không kịp nghĩ thêm gì đã cảm thấy ý thức tan rã, cơn buồn ngủ ập tới.
Một lúc sau, “Lâm Yên” đột nhiên mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3479132/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.