Cái gì gọi là bắt chước?
“Lâm Yên, cô vừa mới nói cái gì?” Vệ Từ Phong đột xuất hiện bên cạnh Lâm Yên với gương mặt lạnh bằng.
“Cậu lại làm sao nữa?” Sao cái tên này cứ như âm hồn bất tán, rốt cuộc thì ai mới là người dây dưa ai, liệu cậu ta có thể tự biết vị trí của mình một chút có được không? “Cô vừa mới nói kỹ xảo đường đua của Yeva rất đơn giản?!” Ánh mắt của Vệ Từ Phong hoàn toàn rét lạnh, có vẻ như cậu ta không thể chịu nổi khi thấy thần tượng của mình bị sỉ nhục.
“Khó lắm sao, tôi cũng làm được mà.” Lâm Yên nhún vai nói.
“Cô cũng làm được?” Lâm Yên vừa dứt lời thì Vệ Tử Phong đột nhiên bật cười ha hả như thể đang nghe được câu chuyện tiếu lâm buồn cười nhất trên đời.
“Trời ạ cô Lâm, cô cũng biết chém gió quá nhỉ!” Không đợi Vệ Từ Phong lên tiếng, Kỳ Thiệu Nguyên đứng một bên đã giành nói trước, “Cô cho rằng cô gái kia là ai chứ? Đó là truyền kỳ của giới đua xe đó, thế mà cô lại nói kỹ xảo của cô ấy đơn giản?”
Vệ Từ Phong nhìn Kỳ Thiệu Nguyên, cuối cùng cũng thấy người bạn của mình bình thường một chút.
“Còn nữa, cô nói là cô cũng làm được? Ha ha ha, tôi cười chết mất, cười chết mất! Được được được, cô có bản lĩnh thì thử đi.
Cô có bản lĩnh thì tỉ thí với Lão Đại Yeva của chúng tôi đi.
Cô dám không? Tôi khẳng định là cô dám! Lên đi, lên đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3479036/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.