“À...
cô gái à, tôi muốn xác định lại một chút.
Cô muốn mua đồng hồ để tặng hay mua chuông để tặng?” Ông chủ tiệm đồng hồ không chắc chắn lắm.
(*) “Chuông” và “đồng hồ” trong tiếng Trung cùng một âm đọc.
Ông ta làm ở đây đã nhiều năm rồi vẫn chưa từng nghe hay thấy ai dùng chuông để làm quà tặng cả.
“Mua chuông, ông không nghe lầm đâu, tôi tặng chuông.” Lâm Yên đáp.
Ông chủ tiệm đồng hồ lập tức quan sát Lâm Yên bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Cô gái trẻ này...
thật lợi hại, cũng thật hung hãn.
“Cô có yêu cầu gì không?” Ông chủ tiếp tục hỏi.
“Thứ nhất là rẻ, thứ hai là phải to, phải nặng.” Lâm Yên đáp.
“Vậy cô mua chuông mới đi! Mấy cái chuông cổ này có giá trị sưu tầm là chính cho nên giá không rẻ, mà chuông mới thì giá cả lại hợp lý hơn đấy.” Ông chủ niềm nở nói.
“Vậy tôi mua chuông mới, rẻ nhất là được.” Lâm Yên cười, nói.
Sau khi thanh toán xong, ông chủ tiệm hỏi Lâm Yên: “Cô gái, cô có cần giao hàng không?” Lâm Yên ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ông cho tôi số, lúc nào cần giao đến tôi sẽ nói cho ông biết trước.” “Được.” Ông chủ kia vui vẻ bằng lòng, “Cô nhớ báo cho tôi biết thời gian và địa điểm trước, tôi sẽ cho người giao tới đúng giờ.”
Bùi Vũ Đường đã ở Vân Gian Thủy Trang đợi Lâm Yên rất lâu, vừa thấy cô trở về là hớn hở chạy bám theo.
Bùi Vũ Đường ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3479016/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.