Trái tim của Lâm Yên như vợt thẳng tới cổ họng, cô không dám thở mạnh cũng không dám động đậy.
Nếu bị người khác trông thấy thì cái lớp ngụy trang của cô sẽ bị nổ tung thành cát bụi ngay mất!
Biểu cảm nơm nớp lo sợ của Lâm Yên đều rơi hết vào mắt Bùi Duật Thành.
“Đi đâu?” Bùi Duật Thành vẫn giữ nguyên cái tay đặt trên đùi của Lâm Yên, nghiêng đầu qua, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được hỏi một câu.
Trong lòng Lâm Yên lúc này đã khóc tới lệ chảy thành sông, cô vừa chú ý người xung quanh vừa gấp gáp nói nhỏ: “Khụ, không...
không...
không đi đâu hết...
tôi không muốn đi đâu cả...
ngài Bùi ở đâu tôi ở đó! Tôi không muốn đi bất cứ chỗ nào hết!”
Bùi Duật Thành không vạch trần cô, chỉ hờ hững hỏi: “Tại sao không trả lời tin nhắn?”
“Hả? Tin nhắn?” Lâm Yên sợ hãi giải thích.
“Ngài gửi tin nhắn cho tôi sao? Xin lỗi xin lỗi! Đại khái là tôi không chú ý nên không nhìn thấy!” Bùi Duật Thành: “Gần đây bận rộn lắm à?” Lâm Yên: “C...cũng được, chỉ là gần đây có nhận thêm việc phiên dịch riêng cho nên...” Bùi Duật Thành: “Vậy sao? Công ty gì?” Lâm Yên: “A...”
Lúc này Lâm Yên thật sự muốn khóc tới nơi rồi.
Đại lão, cầu xin ngài đừng nói chuyện với tôi nữa! Sẽ lộ mất thôi!
Thế nhưng Lâm Yên nào dám nói như vậy, cho nên Bùi Duật Thành hỏi một câu thì cô sẽ cẩn thận trả lời một câu, vừa nói vừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478943/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.