Mặc dù biết anh không nắm được mùi vị nhưng Lâm Yên vẫn hơi để ý đến đánh giá của đối phương: “Thế nào?” Bùi Duật Thành nhìn thẳng vào đôi mắt mong chờ của cô rồi khẽ nói: “Ngọt.” “...” Lâm Yên sửng sốt, ngọt? Rõ ràng là chua mà, mà...
chẳng phải anh không nắm được mùi vị gì sao? “Hả? Chẳng phải là anh không...” Có vẻ như Bùi Duật Thành nhìn thấu thắc mắc của cô nên cười khẽ một tiếng, nói: “Đúng là tôi không có vị giác, nhưng có người nói ngọt' là mùi vị khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.” Cho nên...
anh cho là cái gì mà cô nấu cho anh cũng đều có vị ngọt sao? Trái tim nhỏ của Lâm Yên lại bắt đầu dậy sóng.
Người đàn ông này...
mất khống chế hay không mất khống chế đều cũng có thể dễ dàng lấy mạng của người khác được.
“Ha, ngài thích là được rồi.” Hai má Lâm Yên nóng bừng, rồi nói lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi ngài Bùi, trong căn nhà này có rất nhiều đồ tôi không biết là có được chạm vào hay không.
Hay là ngài nói tường tận một lần những | thứ cấm kị, không thể chạm vào đi, bằng không nhỡ đâu tôi chạm vào cái gì không nên chạm thì sẽ không tốt.” Bùi Duật Thành nghe xong chỉ đẩy mắt kính gọng vàng của mình một cái rồi chậm rãi nói: “Trong nhà này chỉ cần là đồ của tôi thì không có gì là cô không thể chạm vào được.” Không đợi Lâm Yên lên tiếng, Bùi Duật Thành đã ẩn ý nói tiếp một câu: “Đương nhiên bao gồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478732/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.