Sống mà người không ra người, quỷ không ra quỷ, ra ngoài hít thở không khí cũng có thể gặp nguy hiểm mà cũng được gọi là sống sao?” Tần Hoan gắt lên.
“Vô tri! Cậu thì biết cái gì, đừng có ở đây nói linh tinh!” Giáo sư Đàm bị Tần Hoạn chọc giận gần chết.
Thằng nhãi này liên tục nghi ngờ nghiên cứu tâm huyết của bọn họ, hoàn toàn chẳng coi họ ra gì.
Những chuyên gia khác phía sau giáo sư Đàm cũng bắt đầu nhao nhao trách cứ.
“Chúng tôi mới là người có chuyên môn! Mấy người muốn tốt cho Đại thiếu gia thì mau mở cửa ra.” “Đúng thế, bằng không xảy ra chuyện gì thì mấy người có chịu nổi trách nhiệm không?” “Tác dụng phụ của thuốc có lớn hơn nữa cũng quan trọng bằng mạng sống hay sao?”
[...]
Lâm Yến bị đám người này làm cho đau đầu, thế nhưng lại vừa rồi của Tân Hoan quả thật khiến cô để ý, cô chần chừ hỏi: “Vậy ngoại trừ dùng thuốc ra thì còn cách nào không?” Tần Hoan vừa nghe liền gật đầu lia lịa: “Có có có! Chỉ cần chị ngủ với anh Duật...
à không...
ý của tôi là chỉ cần chị ở trong tầm mắt của anh Duật là được.
Nếu có động chạm cơ thể...
thì càng tốt!” Lâm Yên: “???” Lâm Yên nghe xong liền đen cả mặt, đây là biện pháp quái quỷ gì thế hả? Sau khi trầm mặc một lúc, Lâm Yên nghiêm túc nói: “Tôi thấy lời của bác sĩ vẫn đáng tin hơn.” Dù sao cái người tên Tần Hoan này nhìn kiểu gì cũng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478709/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.