Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể cắn răng chịu đau: “Không trả thì không trả! Cùng lắm thì cứ để không cái nhà này thôi!” Uông Cảnh Dương nghe vậy thì hết sức chấn kinh, bởi vì cậu ta biết rõ Lâm Yên tiếc tiền đến trình độ nào, không ngờ cô thà chấp nhận mất tiền thuê nhà cũng phải dọn đi.
“Bà nhảy sang công ty nào mà lại dám chấp nhận hi sinh lớn như thế?” Uông Cảnh Dương cho rằng Lâm Yên có nhảy sang công ty khác thì cũng chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, cho nên cậu ta không khỏi có chút tò mò.
“Bây giờ còn chưa kí hợp đồng, chờ ngày mai tôi thương lượng với chị Lăng đã, sau khi xong xuôi sẽ nói cho ông biết.” Lâm Yên đáp.
Nếu như cô nói mình kí hợp đồng với Đỉnh Phong thì chắc chắn Uông Cảnh Dương sẽ không tin, lại hỏi lằng nhằng cả nửa ngày.
Sau khi về nhà trọ, Lâm Yên lập tức bắt tay thu dọn đồ đạc của mình.
Đồ của cô không nhiều lắm, chỉ cần một cái vali cùng một túi hành lý là thu dọn xong.
Dọn xong, ngày mai có thể dọn đi luôn.
Lâm Yên đi lòng vòng một hồi, nhìn xem còn sót lại thứ gì không.
À đúng rồi, suýt nữa quên mất mấy món đồ quan trọng! Lâm Yên lật cái gối lên, bên dưới là...
một củ tỏi, một cái kính bát quái và với mấy lá bùa.
Rõ ràng lúc trước cô đã mua rất nhiều, nhưng Uông Cảnh Dương lại nói với cô chính cô đã bảo cậu ta vứt mấy thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478688/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.