Đêm khuya thanh vắng thế này...
Bùi Duật Thành đứng dưới nhà cô làm cái gì? Hơn nữa, nếu đã tới thì tại sao không báo cho cô? Lâm Yên lập tức đứng dậy, cô muốn xuống xác nhận xem sao.
Cô khoác vội áo khoác lên người rồi chạy xuống.
Dưới ánh sáng mờ mịt của chiếc đèn bên kia đường, bóng của người đàn ông bị ánh đèn kéo ra thật dài đổ trên mặt đất.
“Ngài Bùi...?” Lâm Yên đứng cách xa chừng bốn năm bước, dò hỏi.
Người đàn ông nghe thấy tiếng người con gái gọi thì ngón tay đang kẹp điếu thuốc hơi cứng lại, sau đó chầm chậm xoay người lại phía cô.
“Ồ, đúng là ngài thật...” Sau khi thấy rõ gương mặt anh, Lâm Yên cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Khác với dáng vẻ tươm tất mọi ngày, lúc này cà vạt trên người đã bị anh tháo xuống, áo sơ mi bên trong cũng đã tháo hai nút trên cùng, mái tóc thì bị gió đêm làm cho rối tung.
“Sao ngài lại ở đây?” Lâm Yến lập tức đi tới hỏi.
Đầu thuốc lá trong tay Bùi Duật Thành vẫn lẳng lặng cháy, anh nói: “Vừa khéo đi ngang qua.” Đi ngang qua...
Lâm Yên đảo mắt nhìn dưới chân Bùi Duật Thành, ở đó có không ít đầu thuốc đã tàn.
“À đi ngang qua...
ngài tới đây bao lâu rồi? Sao không nói với tôi một tiếng? Có muốn lên nhà tôi ngồi một chút không?” Lâm Yên hỏi.
Lời nói của Lâm Yên khiến Bùi Duật Thành cảm thấy ngoài ý muốn.
Lâm Yên tự cảm thấy lời nói của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478663/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.