Phùng An Hoa lăn lộn trong cái giới này đã nhiều năm, có thể nói gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Từng câu từng chữ của ông ta chẳng khác gì tiếng lòng của Tưởng Tư Phi, dỗ cho cô ta phổng cả mũi.
Thế nhưng mặt ngoài Tưởng Tư Phi vẫn tỏ vẻ khiêm tốn, nói: “Nhà sản xuất Phùng quá khen rồi, tôi vẫn còn cần phải học hỏi thêm nhiều, biển học là vô bờ mà.
Đối với tôi thì trước giờ vẫn chỉ tin tưởng vững chắc vào thực lực, chỉ có thực lực mới có thể đi được lâu dài.” Lúc cô ta nói lời này thì ánh mắt như có như không nhìn về phía Lâm Yên.
Hạ San San nghe vậy lập tức hát đệm cùng: “Chị Tư Phi, chị nói đúng quá! Trong giới giải trí của chúng ta nên có thêm những nghệ sĩ như chị mới đúng!” “Đáng tiếc...
có vài người chẳng có tài năng gì, trình độ cũng nát muốn chết, cả ngày chỉ biết có nhiệt người khác để nổi tiếng, như thể không làm vậy thì không sống nổi nữa!” “Nghe nói hôm nay diễn có một cảnh với ảnh đế Bùi mà NG mấy chục lần, hại tất cả mọi người chỉ có thể tăng ca cùng với cô ta! Đúng là một con sâu làm rầu cả nồi canh mà, kéo thấp cả đẳng cấp của đoàn làm phim chúng ta...” Nói như vậy ai cũng biết Hạ San San đang nhắc tới người nào.
Đoàn phim vẫn luôn chia theo tổ để quay, cho nên chỉ có một số ít người tiếp xúc với Lâm Yên trong khoảng thời gian này mới được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478653/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.