“Hình như là thiếu mất một người?” “Là Lâm Yên!” “Một vai nữ phụ mà cũng cao giá quá nhỉ, bắt biết bao nhiêu người phải chờ mình cô ta?” Phùng An Hoa cũng không vui ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, Lâm Yên đâu rồi? Vừa nãy còn thấy ở đây cơ mà, sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa rồi?” Bùi Nam Nhứ ôn hòa nói: “Vừa rồi thấy cô ấy vào phòng vệ sinh, chắc sẽ trở lại ngay thôi! Đều là người nhà cả, không cần phải câu nệ mấy thứ này, chúng ta cứ bắt đầu thôi.” Bùi Nam Nhứ đã lên tiếng thì những người khác chỉ có thể im lặng.
Tại sao họ cứ luôn có cảm giác Bùi Nam Nhứ rất quan tâm tới Lâm Yên? Có điều, xưa nay Bùi Nam Nhứ đối xử với ai cũng tốt cả cho nên không ai nghĩ nhiều.
Chỉ có Thẩm Triều Mộ là sờ cằm, không khỏi quan sát Bùi Nam Nhứ thêm vài lần.
Sao anh ta cứ cảm thấy giữa Bùi Nam Nhứ và Lâm Yên hình như...
có gì đó bất thường? Bùi Nam Nhứ nói xong liền gửi một tin nhắn cho Bùi Duật Thành, thế nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy trả lời lại.
Vì thế, anh ta chỉ có thể gọi điện cho Lâm Yên, muốn nhắc nhở cô chú ý thời gian.
Nhưng, di động của Lâm Yên lại tắt máy...
Bùi Nam Nhứ nhìn chòng chọc cái di động của mình, thấy hơi đau đầu.
Trường hợp như thế này Lâm Yên không thể đến muộn quá lâu, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Trong phòng để đồ ở tầng mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478648/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.