c...
cô!” Gã mặt sẹo hoảng sợ chỉ vào Lâm Yên, hai chân điên cuồng đạp về phía trước để lùi về phía sau.
Lúc này gã chỉ hận cha mẹ không cho mình thêm mấy cái chân.
“Thích bám dai như đĩa đúng không?” Lâm Yên không để gã mặt sẹo có cơ hội nói tiếp, lập tức nhấc chân lao tới đá thẳng vào mặt gã.
Gã mặt sẹo bị cú đá của Lâm Yên đạp bay, rồi lăn lóc tới chân gã cầm đầu.
Lúc này gã không màng tới đau đớn, trực tiếp hô lên với đồng bọn: “Mau chạy đi! Cô ta cố tình ở đây để cho chúng ta! Cô ta muốn giết chúng ta!” “Cái gì!!!” Gã mặt sẹo vừa dứt lời, tất cả mọi người bao gồm cả gã cầm đầu đều biến sắc, đồng loạt nhìn theo ánh mắt của gã mặt sẹo.
“Đừng tới đây! Cô đừng có tới đây!!!” Gã mặt sẹo hoảng sợ hét lên với Lâm Yên.
Lâm Yên: “...” Chuyện gì đây? Cô không phải là đối thủ của đám người này mà, người nên hoảng sợ bỏ chạy là cô mới đúng chứ? Dựa theo logic mà nói thì chẳng lẽ không phải đám người này đang lùng sục khắp nơi tìm cô, bắt cô về à? Nhưng điều khiến Lâm Yên không thể nào hiểu được đó là lúc này đám người này nhìn thấy cô cứ như nhìn thấy ma? Khiếp sợ, kinh sợ, e sợ và khủng hoảng...
Vẻ mặt của đám người này giống như lọ gia vị ngũ vị hương bị đánh đổ vậy.
Phản ứng của đám người khiến Lâm Yên hết sức khó hiểu, vì vậy cô thử bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478575/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.