nhìn tôi làm cái gì?” Anh ta lắc người cho rơi nước biển còn đọng trên người xuống rồi hỏi Lâm Yên.
“Anh rơi xuống biển lúc nào?” Lâm Yên hỏi.
“Một...
một...
một tiếng rồi!” Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Một tiếng?” Lâm Yên hết sức sửng sốt, chẳng trách tại sao cô ở đây nãy giờ mà không phát hiện ra anh ta.
Nhưng mà lăn xuống biển cả một tiếng đồng hồ mà lại không chết đuối??? “Không có việc gì là tốt rồi.” Lâm Yên quan sát anh ta vài lần rồi lùi ra xa ngồi xuống.
Thế nhưng anh chàng này lại bám theo cô ngay lập tức rồi nhìn cô với vẻ mặt cổ quái.
“Sao thế?” Lâm Yên nhíu mày hỏi.
“Cô...
cô...
nhìn giống...
giống...
giống.” Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Yên, lắp bắp nói.
“Anh nhận làm người rồi! Không phải đâu!” Chẳng lẽ đây là anti fan của cô? Lâm Yên chém đinh chặt sắt lắc đầu phủ định.
Trời tối thế này, cô còn không trang điểm, tóc tai cũng bù xù mà cũng nhận ra cô sao? “Giống...
một...
kẻ...
biến thái...
mà...
tôi biết...” Người đàn ông nói.
Lâm Yên lập tức đen mặt: “...” Biến thái? Có điều Lâm Yên còn chưa kịp lên tiếng thì trong mắt anh ta đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh, sau đó nhìn về phía bãi biển trước mặt.
“Giúp...
giúp...
giúp tôi...
một chút.” Người đàn ông khẩn thiết nói với Lâm Yên.
“Biển” Lâm Yên không đổi sắc mặt nhìn anh ta.
Một giây trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478568/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.