Cũng may, Bùi Duật Thành nhanh chóng lùi ra một khoảng cách.
Rốt cuộc Lâm Yên cũng lấy lại bình tĩnh, nói: “Nói chung thì...
tôi không quấy rầy ngài là tốt rồi.” Bùi Duật Thành: “Gần đây tôi không bận.” Lâm Yên nghe vậy thì hơi không tin: “A...
Buổi trưa tôi có xem tin kinh tế, thấy nói gần đây Tập đoàn JM đang tiến hành cải cách lớn.
Tôi còn tưởng chắc ngài sẽ bề bộn nhiều việc chứ...” Trực giác của Bùi Duật Thành khá nhạy bén, anh nhanh chóng phát hiện sự bất thường trong giọng điệu của Lâm Yên, sắc mặt khẽ trầm xuống: “Hình như cô Lâm...
rất thất vọng?” Lâm Yên sợ hết hồn, vội vàng xua tay phản bác: “Sao có thể sao có thể.
Ngài rảnh rỗi đương nhiên là tôi vui rồi!” Nói xong, Lâm Yên lại tiếp tục uống nước.
Mỗi lần cô bối rồi đều sẽ liên tục uống nước.
Nói dối trước mặt Bùi Duật Thành quả thật quá khó khăn, bởi vì ánh mắt của anh cứ như thể có thể xuyên thấu lòng người.
Cũng may, Bùi Duật Thành không tiếp tục chủ đề này, anh cầm lấy thực đơn trên bàn hỏi cô: “Muốn ăn gì?” “Tôi ăn cái gì cũng được, anh gọi đi.” Lâm Yên không yên lòng nói.
“Được.” Bùi Duật Thành nhanh chóng gọi món.
Lâm Yên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng ngồi im tiếp tục uống nước của mình.
“Hình như đây là lần đầu tiên cô Lâm chủ động hẹn gặp tôi.” Bùi Duật Thành nói.
Thật ra không phải là cô hẹn...
là cô bị ép phải “kinh doanh”*.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478541/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.