Bùi Vũ Đường thành thục cài chắc đai an toàn lại, đáp: “Đương nhiên là chạy rồi! Chị Yến, chẳng phải chị muốn dẫn em chạy sao?” Bùi Vũ Đường còn ngây ngốc hơn cả Lâm Yên, nhìn vẻ mặt của Lâm Yên có vẻ như cô không muốn cho cậu ta lên xe cho lắm.
Chẳng lẽ Lâm Yên không phải tính toán dẫn cậu ta chạy trốn? Lâm Yên lập tức thở dài, sao cái thằng nhóc ngứa đòn này cứ mua thêm việc vào mình cơ chứ, cô nói muốn dẫn cậu ta chạy trốn lúc nào? Từ đầu tới đuôi, ngay cả nửa chữ còn chưa từng nhắc đến, sức tưởng tượng của Bùi Vũ Đường quả thật quá phong phú.
“Xuống xe đi!” Lâm Yên nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, phất tay ra lệnh.
“Em không xuống!” Bùi Vũ Đường lắc đầu nguầy nguậy, “Chị Yên, chị không thể như vậy được, chúng ta đã chạy phải chạy có đôi!” “Rốt cuộc cậu có xuống xe hay không đây?” Lâm Yên nhìn thẳng vào Bùi Vũ Đường, khóe miệng khẽ giật.
“Em không xuống! Có chết cũng không xuống!” Bùi Vũ Đường kiên quyết đáp lại.
“Được! Đây chính là do cậu nói! Đến lúc đó đừng có cầu xin tôi.” Lâm Yên nhún vai nói.
Cổ đã khuyến thằng nhóc ngứa đòn này xuống xe rồi, là chính cậu ta không chịu xuống, đến lúc đó không thể trách cô được.
Cho dù là hoa tiêu đã được huấn luyện đặc biệt cũng không có mấy người dám ngồi cùng xe với cô.
Lâm Yên không quan tâm với Bùi Vũ Đường nữa, cô giẫm lên chân côn, đồng thời quan sát chân ga cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478498/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.