“Đại thiếu gia Bùi Vũ Đường làm sao thế? Sao trông như chó nhà có tang thể này, thật khiến người ta nhìn mà đau lòng.” Tống Diệu Nam nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, lạnh giọng cười.
Bùi Vũ Đường nhếch khóe miệng lên như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói ra được dù chỉ nửa chữ.
Dù sao thì thắng làm vua thua làm giặc, trận thi đấu này cậu ta đã thua rồi, có nói thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ càng khiến người ta thêm khinh bỉ.
Thấy Bùi Vũ Đường im lặng, một thanh niên đứng phía sau Tống Diệu Nam lạnh lùng nói: “Bùi Vũ Đường, mày đừng quên những gì mày đánh cược với anh Tống! Bây giờ còn đứng ngây ra đó làm gì, đã chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chui qua đũng quần của anh Tống đi!” “Mày...” Bùi Vũ Đường nghiến răng, tức đỏ mặt.
Tuy từ trước đến nay cậu ta vẫn luôn bị Tống Diệu Nam chèn ép, nhưng lần đánh cược này phải trả giá quá lớn khiến cậu ta không còn biện pháp nào xoay người.
“Ha ha, thể nào Bùi Vũ Đường? Có phải mày cần chút ít thời gian để chuẩn bị tâm lý không? Không sao, tao không vội, mày cứ chuẩn bị đi tao chờ được!” Tống Diệu Nam vừa nói vừa bước dang rộng hai chân trước mặt mọi người.
Gân xanh nổi đầy trán Bùi Vũ Đường.
Giải tán đội xe cũng được, chui qua đũng quần cũng được, vụ cá cược này do chính miệng cậu ta đồng ý, giờ bại dưới tay Tống Diệu Nam cũng chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478496/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.