Lâm Yên: “...” Cái thằng nhóc ngứa đòn này! Không dừng tự nhiên chạy đến phía sau cô, lại còn khoác tay lên vai cô nữa, bây giờ lại còn trách cô.
“Nếu tôi nặng tay thật thì tay cậu không còn nữa đâu.” Lâm Yên nhìn Bùi Vũ Đường rồi cười nói.
“Chị Yên, chị khỏe thật đấy nhưng cũng đừng khoác lác như vậy chứ, cứ như tay em là nhựa không bằng.
Nói đứt là đứt chắc.” Bùi Vũ Đường không phục, “Cũng may vừa rồi là chị chứ nếu là người khác thì em đã đánh trả rồi đấy, em mà đã ra tay thì không chết cũng tàn.” Lâm Yên liếc mắt nhìn Bùi Vũ Đường.
Bây giờ cứng nhỉ, vừa rồi là ai gào khóc ấy nhỉ? Lâm Yên đang định nói thì ánh mắt của Bùi Vũ Đường - đang nhìn về phía đường đua – bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Con chó kia tới sớm đấy.” Cậu ta hừ lạnh một tiếng.
Lâm Yên cũng nhìn theo ánh mắt của Bùi Vũ Đường.
Người tới không phải ai khác, chính là đối thủ một mất một còn của Bùi Vũ Đường - Tống Diệu Nam.
Lúc này, Tống Diệu Nam và đám người của gã đang vui vẻ nói chuyện với một người nước ngoài mặc đồng phục đua xe màu lam.
Ở đằng sau lưng đồng phục người này là biểu tượng một con báo.
Lâm Yên thấy bộ đồng phục màu lam này hơi quen mắt, hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Có điều, Lâm Yên còn chưa kịp nghĩ ra thì Bùi Vũ Đường đứng bên cạnh đã dùng ngón tay chọc chọc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478489/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.