Nhất là đối với một người chú trọng nguyên tắc như Bùi Duật Thành thì lại càng không có ngoại lệ.
 
Chuyện này quả thật khó làm...
 
Cô vốn cũng không biết tranh cãi với người khác bao giờ.
 
Trước kia, khi cô cãi nhau với Hàn Dật Hiện chưa bao giờ thắng, mà lần nào cũng là cô lựa chọn thỏa hiệp.
 
Ai bảo do cô không nói lại được người ta chứ? Lâm Yên thở dài, ném cho Bùi Vũ Đường một ánh mắt “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, cậu tự cầu phúc đi, năm sau tôi sẽ hóa vàng mã cho cậu”.
 
Chuyện này, trong lòng Bùi Vũ Đường cũng hiểu rõ, cậu ta giãy giụa đến bây giờ cũng chỉ là vì không cam lòng mà thôi.
 
Cậu ta nhìn chằm chằm phần tài liệu đặt trên bàn trà, ánh sáng hy vọng cuối cùng trong mắt hoàn toàn tắt lịm.
 
Cậu ta nắm chặt tay, đỏ mắt nói: “Chuyện em đã đồng ý lại không làm được là lỗi của em, em đi là được.” Lâm Yên quả thực cũng không có cách nào, cô khẽ dịch người ngồi gần về phía Bùi Duật Thành một chút, sau đó đưa tay kéo kéo ống tay của anh: “Xin lỗi, tôi biết đây là chuyện nhà của ngài, tôi không nên nhúng tay vào nhưng mà...
 
thật sự không thể cho Tam thiếu một cơ hội nữa sao?”
 
Bùi Duật Thành: “...”
 
Lâm Yên: “Chỉ cần cho cậu ấy thêm một cơ hội nữa thôi! Xin ngài...
 
có được không?” Bùi Duật Thành không nói gì, đôi mắt trong vắt lạnh lùng của anh nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của cô, rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478426/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.