Lão Trương tức giận: “Một tài xế kì cựu như tôi còn không cắt đuổi được thì một người vừa mới cầm bằng lái như cố định lại thế nào! Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết trời cao đất dày!” Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã lái tới đoạn dừng đèn giao thông tiếp theo.
 
Lâm Yên biết không thể thuyết phục được nên dứt khoát mở cửa xe, đi xuống.
 
Đa Đa lập tức hét chói tai: “Lâm Yên! Chị điên à!!!” Lâm Yên: “Xuống xe!” Lão Trương hết cách, chỉ có thể xuống xe đổi sang ngồi ở băng ghế sau.
 
Thời gian chờ đèn đỏ sắp hết.
 
Năm...
 
Bổn...
 
Ba...
 
Hai...
 
Một...
 
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên.
 
Lâm Yên giẫm thẳng chân ga, hiểm hóc lướt qua chiếc xe trước mặt rồi phóng vụt đi.
 
Đa Đa sợ đến mức nắm chặt dây an toàn, hét toáng lên: “Lâm Yên! Chị bình tĩnh! Tôi thà bị đám người kia bao vây còn hơn với bị chị kéo đi chết!!!” Lâm Yên thả một tay ngoáy lỗ tai: “Đa Đa, nếu em còn rống lên như vậy nữa thì chị chưa chết vì đâm xe đã chết vì điếc tai rồi.” Đa Đa: “Chị đừng có thả một tay ra a a a a a!!!” Trong khoảng khắc Đa Đa nói chữ cuối cùng, Lâm Yến đánh võng một đường chuyển từ bên phải làn đường sang bên trái.
 
“A a a a a!!!” Đa Đa sợ hãi liên tục gào thét...
 
Ngay cả lão Trương cũng sợ hãi nắm chặt vào tay cầm ở ghế trước, “Rốt cuộc Giám đốc Lăng tìm đâu ra một nghệ sĩ như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478415/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.