Chương trước
Chương sau
Thấy Hạ Mộ Vân chuẩn bị lên lầu, Lâm Yên chỉ có thể gấp gáp nói: “Ôi! Chú Tạ, vừa nãy cháu thấy chân chú đi hơi khập khiễng, vết thương lần trước vẫn chưa khỏi ạ?” Hạ Mộ Vân nghe Lâm Yên nói vậy thì dừng bước, hỏi: “Anh Tạ bị thương?” Mặc dù thái độ của Hạ Mộ Vân với Tạ Tranh rất lạnh nhạt, vẫn luôn giữ khoảng cách nhưng sự giáo dục từ nhỏ không cho phép bà được bất lịch sự, thế nên khi nghe đối phương bị thương thì vẫn tử tế hỏi thăm một câu.

Lâm Yên lập tức nắm lấy cơ hội, nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ không biết chuyện gì à?” Quả nhiên, Tạ Tranh không đề cập gì đến chuyện này với mẹ cô.

Lâm Yên liền nói: “Chẳng phải dạo thời gian trước khu này thường xuyên có trộm sao? Chú Tạ nghe được nên rất lo cho mẹ, sợ mẹ ở nhà một mình không an toàn nên chú ấy đã đến canh giữ dưới nhà mình vài đêm.

Sau đó, chú ấy thật sự nhìn thấy tên trộm đó, còn vì bắt tên trộm đó mà không cẩn thận làm chân mình bị thương, khá nghiêm trọng đấy ạ.” Hiển nhiên, Hạ Mộ Vân hoàn toàn không biết đến chuyện này.

Nghe Lâm Yên nói xong bà cảm thấy giật mình, trên mặt cũng có vẻ mất tự nhiên.

Thực tế thì Tạ Tranh chỉ bị trật khớp nhẹ mà thôi, ông vừa nghe Lâm Yên nói vậy lập tức muốn phản bác: “Mộ Vân, không phải đâu...

chỉ là vết thương nhỏ thôi! Đã khỏi lâu rồi...” Lâm Yên: “...”

Con tim cô thật mệt mỏi mà, cô đã như vậy rồi mà vẫn không theo được.

Lâm Yên nghiến răng, tiếp tục nói: “Mẹ, chú Tạ sợ mẹ lo nên đang an ủi mẹ đấy! Vết thương kia nghiêm trọng lắm, mãi mới xuống giường được đấy ạ! À đúng rồi, chẳng phải trước đây mẹ có đi tìm lão trung y nào đó để lấy thuốc sao? Con dùng rồi, hiệu quả tốt lắm! Hay là mẹ để chủ Tạ vào nhà bôi thuốc đi, chú ấy sống một mình làm sao biết tự chăm sóc bản thân được! Mẹ xem, đến giờ chú ấy vẫn đi khập khiễng đây này!” “Cái này...” Hạ Mộ Vân hơi do dự, đúng là bà đã mềm lòng, dù sao đối phương bị thương cũng là vì mình: “Vậy anh vào đi, thuốc tôi lấy cho Tiểu Yên lần trước vẫn còn thừa.” Lâm Yên thấy mẹ mình đã “thả lỏng” liền hí hửng nháy mắt với Tạ Tranh.

Có vẻ như Tạ Tranh cũng không ngờ được Hạ Mộ Vân sẽ để mình lên nhà nên cứ đứng ngẩn ra, mãi sau mới tỉnh táo lại, sững sờ nói: “Nhưng mà chân của tôi không...” “Không phải! Chủ què rồi!” Lâm Yên dùng tốc độ sét đánh cắt lời Tạ Tranh, sau đó nhảy tới đỡ lấy ông, “Chú nhìn xem, chú đứng còn đứng không vững nữa đây này, mau vào nhà bôi thuốc thôi!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.