“Cô gái, cháu lo lắng thái quá rồi, cháu phải tôn trọng khoa học, tin tưởng bác sĩ.” Hạ Thụy Uyên cau mày nói.
“Giáo sư Hạ, không phải là cháu không tin khoa học và giáo sư, cháu chỉ không tin bản thân mình!” Lâm Yên đáp.
“Ha ha, cháu gái, nếu cháu đã biết đến vụ án đa nhân cách kinh điển kia thì cũng nên biết đến quyền uy của bác! Bác nói cháu không bị bệnh tức là cháu không bị bệnh.” Hạ Thụy Uyên cười nói.
“Cháu vẫn cảm thấy...” Lâm Yên do dự.
“Cháu gái, hay là cháu đi khám ở các bác sĩ khác xem?” Cuối cùng Hạ Thụy Uyên nói.
“Bác sĩ khác? Có bác sĩ nào lợi hại hơn bác sao?” Lâm Yên vội hỏi.
Giao sư Hạ khiêm tốn mỉm cười: “E rằng không có.” Lâm Yên: “...” Xin lỗi, làm phiền rồi! Cuối cùng Lâm Yên chỉ có thể ỉu xìu rời đi.
Chẳng lẽ...
cô bị ma nhập vào người? Lâm Yên nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Nếu ngay cả Hạ Thụy Uyên - chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này còn khẳng định cô không có vấn đề thì hẳn là cô không có bất cứ vấn đề nào thật.
Đoán chừng có lẽ là do cô thật sự quá mệt mỏi.
Sau khi Lâm Yên rời khỏi, Hạ Thụy Uyên liền gọi một cuộc điện thoại.
“Cậu Bùi, chuyện cậu giao phó tôi đã hoàn thành! Đúng vậy, cô Lâm không hề nghi ngờ! Tình trạng sức khỏe của cô Lâm rất ổn định, ngoại trừ một ít bệnh cũ thì hoàn toàn không có vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478363/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.