Tuy Bùi Nam Nhứ biết nhưng cũng không hỏi nhiều.
Trong mắt anh sự tồn tại của Bùi Duật Thành giống như sự tồn tại của một vị thần.
Cho nên dù là hành vi bất hợp lý đến đâu thì Bùi Nam Nhứ vẫn chưa bao giờ thắc mắc, hoài nghi.
Chỉ là, sức khỏe của anh ấy...
“Anh, lần này tỉnh lại có cảm giác thế nào? Thật sự không sao chứ?” Mặc dù mỗi lần Bùi Duật Thành chìm vào hôn mê rồi tỉnh lại đều không có vấn đề gì, bác sĩ cũng xác nhận không có gì đáng lo lắng, nhưng Bùi Nam Nhứ vẫn sợ nhỡ đâu để lại di chứng nào đó.
Bùi Duật Thành: “Cũng tốt.” Chưa bao giờ tốt như vậy...
Lúc này, anh muốn làm lại tất cả, bắt đầu lại từ đầu...
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lâm Yên cảm thấy không yên lòng.
Cô hoài nghi không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
Thế nhưng sự thực đã chứng minh rằng đây không phải là mơ, có khả năng đầu óc của cô thật sự xảy ra vấn đề.
Nếu như chỉ đơn giản là mất trí nhớ thì phải giải thích như thế nào về chuyện cổ giành được vai diễn nữ phụ tuyến 4? Lẽ nào cô bỗng phát huy được tiềm năng? Còn có khả năng khác...
chắc không phải cô bị tâm thần phân liệt đấy chứ?
Thật ra từ lần uống say rồi chạy lên giường Bùi Duật Thành là cô đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó rồi.
Tửu lượng của cổ vốn rất tốt, không có khả năng chỉ uống một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478361/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.