Chương trước
Chương sau
“À...

tốt thôi! Nếu đạo diễn Khương đã nói vậy thì tôi cũng hết cách, nhưng mà đạo diễn Khương vẫn nên suy nghĩ cho kĩ.” Hạ San San lạnh giọng cười, sau đó lấy di động ra gọi cho Lâm Thư Nhã.

Sau khi đầu bên kia nhận cuộc gọi, Hạ San San liền nhẹ giọng báo cáo lại tình hình cho Lâm Thư Nhã.

“Lâm Yên...” Đầu bên kia, sau khi biết chuyện Lâm Thư Nhã liền cúp máy.

Không ngờ Hạ San San cũng có chút bản lĩnh, giành được vai diễn nữ tổng tài bá đạo này.

Vốn dĩ Lâm Thư Nhã không để bụng, chỉ là tiện tay giúp Hạ San San một chút để nó đi thử vai mà thôi.

Thế nhưng, khi cô ta biết Lâm Yên được chọn giữ lại để diễn một vai phụ, thậm chí Khương Nhất Minh còn công khai khen ngợi trước mặt mọi người thì cô ta không thể tiếp tục làm ngơ được nữa.

Cô ta lập tức gọi điện cho lãnh đạo cấp cao của Công ty giải trí Đỉnh Phong.

Công ty giải trí Đỉnh Phong là công ty con của Tập đoàn JM, cũng là phía đầu tư của “Kỳ phùng địch thủ”.

“Anh Chu...

đúng vậy, tình hình chính là như vậy, chuyện này đành phải phiền anh rồi.” Lâm Thư Nhã cúp máy, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh: “Lâm Yên, tao muốn xem xem Khương Nhất Minh có dám dùng mày nữa hay không?”

Cùng lúc đó tại phim trường.

Lúc bầu không khí đang rơi vào cục diện bế tắc, đột nhiên có một người đàn ông mặc âu phục đẩy cửa bước vào.

Phùng An Hoa nhìn thấy người nọ lập tức cười tươi, bước lên chào đón: “Ấy, Giám đốc Chu, sao ngài lại tới đây!” Giám đốc Chu này là người phụ trách chính cho các dự án đầu tư của Công ty giải trí Đỉnh Phong.

Giám đốc Chu đi tới bên cạnh Khương Nhất Minh, đầu tiên là nhìn Lâm Yên rồi lại nhìn Khương Nhất Minh, sau đó mở miệng nói thẳng: “Người này bị loại, diễn viên phụ nhỏ lẻ cũng không cần dùng đến cô ta.” “Cái gì?” Khương Nhất Minh nhíu mày.

Tình huống này khiến những nghệ sĩ khác phải nhìn Hạ San San bằng con mắt khác xưa.

Rốt cuộc thì chống lưng của cô ta lớn đến mức nào? Cô ta mới nói không là cô gái kia đã chẳng được diễn, dù đó chỉ một vai diễn nhỏ.

“Giám đốc Chu, anh hãy nghe tôi nói...” Khương Nhất Minh muốn lên tiếng nhưng lại bị Giám đốc Chu huơ tay cắt lời: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi chứ nhỉ?” Vương Xảo Tuệ ở một bên cười khẩy không ngừng, Hạ San San khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Yên bằng ánh mắt khinh thường.

Cuối cùng, Khương Nhất Minh cắn răng, không nói gì nữa.

Giám đốc Chu nhìn Lâm Yên, vô cảm nói: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, đi đi.” “Lâm Yên” vẫn không động đậy, chỉ đứng tại chỗ, đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng quan sát giám đốc Chu từ trên xuống dưới.

“Nhìn cái gì!” Giám đốc Chu lạnh giọng quát.

“Anh là người phụ trách đầu tư của Đỉnh Phong tên là...

Chu Phong?” “Lâm Yên” thản nhiên nói, giống như đang nhớ lại một nhân vật nhỏ bé, không đáng quan trọng nào đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.