Chương trước
Chương sau
Thế nhưng, chưa có một ai khiến họ có áp lực lớn như Bùi Duật Thành.

Phùng An Hoa xoa tay, mặt mày rạng rỡ nói: “Không ngờ Tổng giám đốc Bùi lại đích thân tới thăm đoàn, thật sự vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh!” Khương Nhất Minh nói: “Tổng giám đốc Bùi, xưa nay tôi rất xem trọng diễn xuất của diễn viên.

Nhất định sẽ không để những nhân tố khác ảnh hưởng đến quá trình tuyển chọn diễn viên, ngài có thể hoàn toàn yên tâm về chất lượng của bộ phim!” Phùng An Hoa cũng vội vàng phụ họa: “Căn phòng này rất yên tĩnh, sẽ không có bất cứ ai làm phiền đến ngài, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể nhìn thấy tình hình của buổi thử vai bên ngoài.

Nếu như ngài có ý kiến hoặc đề nghị gì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của ngài.” Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, dùng một tay chống tràn rồi nhấp một ngụm cafe như thể không quan tâm đến lời bọn họ nói, chỉ thuận miệng đáp: “Mọi người không cần căng thẳng, cứ thoải mái đi.” Phùng An Hoa và Khương Nhất Minh đưa mắt nhìn nhau.

Xem thái độ của Bùi Duật Thành thì có vẻ như lần này anh tới đây không phải để xem tuyển chọn thử vai.

Nếu như đã không phải đến xem thử vai thì một nhân vật trăm năm khó gặp như anh sao lại đột nhiên chạy tới đoàn làm phim của bọn họ? Có điều dù gì nam chính của bộ phim này cũng là Bùi Nam Nhứ, nói không chừng người ta chỉ đơn giản là tới thăm em trai mà thôi.

Sau khi đi ra khỏi phòng, Khương Nhất Minh và Phùng An Hoa cùng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Bùi Duật Thành chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thế nhưng cảm giác áp lực nặng nề vẫn khiến hai người họ không thở nổi.

Sự xuất hiện của Bùi Duật Thành khiến hai người họ vô cùng mất tự nhiên, trong lòng không khỏi phỏng đoán linh tinh.

“Lão Khương, ông biết hôm nay Tổng giám đốc Bùi đến đây làm gì không?” Phùng An Hoa dè dặt hỏi nhỏ Khương Nhất Minh.

Khương Nhất Minh mê man lắc đầu: “Tối nào biết.” Theo lý thuyết, nhân vật như Bùi Duật Thành không thể có bất cứ hứng thú gì đối với đoàn phim của bọn họ.

Sản nghiệp của Bùi Duật Thành rất rất rất nhiều, ngành giải trí chỉ là một trong số đó.

Chỉ tính riêng công ty điện ảnh thì trong và ngoài nước cũng có ít nhất mười nhà.

Đừng nói bộ phim của bọn họ, cho dù là đoàn phim có đội ngũ chế tác hàng đầu thế giới cũng không có khả năng để Bùi Duật Thành đích thân tham dự.

Nếu nói vì nam chính bộ phim này là Bùi Nam Nhứ thì Bùi Nam Nhứ vào nghề bao nhiêu năm, quay bao nhiêu phim như vậy, số phim chế tác lớn hơn bộ phim này cũng không ít, sao cứ phải là bộ này, thậm chí còn “ngự giá” đến? Vậy nên, rốt cuộc Bùi Duật Thành đến đây để làm gì? “Lão Khương...

chắc không phải Tổng giám đốc Bùi...” Phùng An Hoa nhíu chặt chân mày.

“Úp úp mở mở cái gì, có gì thì mau nói thẳng.” Khương Nhất Minh nói.

Phùng An Hoa: “Đối với sự xuất hiện ngày hôm nay của Tổng giám đốc Bùi, tôi chỉ có thể đoán được một lý do mà thôi.” Khương Nhất Minh: “Lý do gì?” Phùng An Hoa: “Nếu một người đàn ông đột nhiên có hành vi khác thường thì tám chín phần mười là do phụ nữ! Ngày hôm nay chúng ta thử vai nữ phụ tuyến 4, có lẽ nào Tổng giám đốc Bùi tới là vì...

vai nữ phụ tuyến 4 này?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.