Tiếp đó, rốt cuộc cô cũng nhớ ra người nào đó bị mình bỏ quên.
“Alo, Cẩu tử...” Lâm Yên vừa mới gọi tới thì đầu bên kia đã nhận cuộc gọi gần như ngay lập tức, sau đó là âm thanh “kích động” của Uông Cảnh Dương: “Con bà nó chứ! Lâm Yên! Bà chính là kẻ thấy sắc quên tình nghĩa bạn bè, rốt cuộc cũng biết gọi điện lại cho tôi rồi à!” Lâm Yên: “Ông vẫn chưa tỉnh rượu à? Mới sáng sớm đã nói mấy lời kỳ quái thế?” Uông Cảnh Dương: “Kỳ quái? Rõ ràng là tối qua bà nói với tôi như thế?” Lâm Yên: “Tối qua tôi nói gì kỳ quái với ông à?” Uông Cảnh Dương: “Đâu chỉ có kỳ quái, phải là đáng sợ mới đúng! Tối qua tôi hỏi bà có muốn qua chỗ tôi ở hay không thì bà nói là có chỗ để đi rồi.
Còn nói đó là chỗ bạn trai bà! Cho nên...
bà khai báo mau, rốt cuộc bà có bạn trai từ khi nào?” Lâm Yên sửng sốt, không nghĩ rằng hôm qua cô lại nói những lời như vậy: “Tôi có nói vậy sao?” Uông Cảnh Dương: “Đương nhiên! Đây chính là lời từ mồm bà nói tối hôm qua!” Lâm Yên chỉ nghĩ do mình uống say nên cũng không nghĩ nhiều, bèn đáp: “Tôi say nói lung tung mà ông cũng tin?” Uông Cảnh Dương ngây ngốc: “Má nó chứ Lâm Yên! Bà hại tôi mất ngủ cả đêm mà bây giờ bà lại bảo bà nói lung tung? Lúc nói bà rất tỉnh đấy!” Lâm Yên cạn lời: “Chỉ vì thế mà ông mất ngủ cả đêm? Ông cần gì phải như thế?” Uông Cảnh Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478343/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.