Chiều tà phủ xuống trên nền đất phù thủy của Hogwarts mang 1 sắc thái mơ mộng đến khó cưỡng. Theo đúng giao ước với Dumbledore, khi hoàng hôn đã gần tắt, Tiêu Nhiên đã tới nơi. Y thản nhiên đi dạo ven bờ hồ rộng lớn.
Bất chợt, y thấy 1 người. Chính xác hơn, là 1 thiếu niên.
Thiếu niên đó khoảng chừng 15, 16 tuổi. Mái tóc đen huyền, vì khá xa lên y không nhìn rõ mặt nhưng Tiêu Nhiên có thể khẳng định, người đó vô cùng tuấn tú. Không biết là vô tình hay cố ý, người kia rơi xuống hồ. Hồ nước của Hogwarts rộng ngang với 1 cái vịnh nhỏ, nếu người thường rơi xuống đó, khẳng định không lên được.
Sau chừng 1 phút không thấy người đó ngoi lên, Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nhíu mày cởi bỏ áo chùng dài, đôi mắt xinh đẹp ánh lên 1 chút bất đắc dĩ rồi thả mình xuống hồ nước.
Mặc dù mới vào thu nhưng nước trong hồ đã có chút lạnh. Tầm nhìn của Tom Riddle dần có chút mơ hồ, cơ thể cậu không thể cử động, nước lạnh lẽo xâm nhập vào tận đến linh hồn. Thực sự, rất lạnh!
Chẳng lẽ, lại phải kết thúc ở đây hay sao? Tom mơ hồ nghĩ. Có lẽ thứ duy nhất còn hoạt động trong cái cơ thể này chính là suy nghĩ và đôi mắt, vì cậu đang nhìn thấy thứ gì đó.Một bóng dáng mơ hồ dần xuất hiện trong tầm mắt cậu. Ai vậy?
Một nam nhân, rất tuấn mĩ với mái tóc đen dài bồng bềnh trong nước và đôi mắt màu nâu nhạt có chút lạnh lẽo, người đó đang lại gần cậu.
Người kia càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-anh-hoang-hon/219954/chuong-7.html