Chương trước
Chương sau

 Linh hồn bám trên người Quirrell như phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Nhiên, nóng rực nhìn lại khiến y nhíu mày. Cảm giác độc chiếm mãnh liệt này...thú vị thật!

<Len:Ủng hộ ta đi, không ta không up nữa!^^;Vũ:*Đạp đạp* Ta mới là tác giả, ta mới là chủ thớt!>
Rắc rối dường như rất yêu mến Tiêu Nhiên, ngày đầu tiên đi học, đây là lần thứ 3 cánh cửa trước kí tức xá Slytherin không chịu mở cửa cho y, mặc dù y nói đúng mật khẩu. Kiên nhẫn của y đã mất sạch.
Phàm là đồng đội trước kia của Tiêu Nhiên sẽ biết, nếu y mất ngủ hay buổi sáng không được uống loại cà phê yêu thích, y sẽ có 1 thói quen đáng sợ đó là: phàm là thứ làm y bực mình(quan tâm quái đó là ai hay là cái gì) y sẽ có cách làm cho thứ đó biết hối hận vì đã xuất hiên trước mắt y.
Mỉm cười, Tiêu Nhiên dịu dàng nói, tuy nhiên, sự dịu dàng đó vô cùng đáng sợ:
"Ngươi vẫn kiên quyết không chịu cho ta vô?"
Con rắn nhỏ màu bạc trên nắm tay cửa vặn vẹo thân mình, vô cùng kiên quyết qua mặt đi. Tiêu Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười, mà nụ cười đó thực sự chuyển sang dịu dàng đến tỏa nắng:
"Tốt, ta sẽ chơi với ngươi 1 chút, thiêu đốt!"
Ngọn lửa màu đen hừng hực bùng cháy , Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn con xà nhỏ vặn vẹo, ánh mắt lãnh đạm không có chút cảm xúc, nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng.
Tiêu Nhiên, chính ra mà nói, mặt tối của linh hồn luôn bị y bỏ mặc, thi thoảng vì 1 số lí do,nó sẽ nổi lên, nhưng Tiêu Nhiên chính là lười quản. Lãnh đạm, có thể nói là vô tình. Mặt tối của Tiêu Nhiên có thể coi là biểu hiện ra duy nhất 1 lần trong đời y.
Lần đó, y và 1 số kẻ đi vào di tích cổ của Maya. Trên đường đi, 1 kẻ vô tình kích hoạt cái bẫy, kim châm độc bay tới chỗ Tiêu Nhiên. Y có thể dễ dàng né tránh, cả nhóm cũng có thể an toàn mà ra khỏi di tích. Nhưng đó chỉ là có thể!
Tâm trạng Tiêu Nhiên không tốt, y túm lấy kẻ bên cạnh kéo tới trước mặt mình, kẻ đó xui xẻo rất nhanh tới gặp Diêm vương. Chuyện xảy ra tiếp theo, không cần phải nói khi kết cục là, Tiêu Nhiên 1 thân không chút thương tích đi ra với nụ cười dịu dàng mê hồn thường trực trên môi. Càng khiến người ta kinh hoàng hơn, khi được hỏi về những người còn lại, y trả lời với nụ cười tỏa nắng:
"Họ? Ta giết hết rồi!"
Tiêu Nhiên không phải kẻ giết người biến thái, tâm lí của y rất bình thường, chỉ là nó vô cùng cừơng hãn. Y có thể chấp nhận bất cứ việc gì dù có thể nó ngang trái với luân thường đạo lí đến như thế nào. Lí do rất đơn giản, y chưa từng bận tâm. Đã không bận tâm, việc gì y phải để ý nó đúng hay là sai?
Tay nắm cửa hình xà có vẻ sẽ tiếp tục chịu trận nếu Dumbledore không xuất hiện. Lão cầm 1 bịch chùm gián lủng lẳng đi tới cười híp mắt với Tiêu Nhiên:
"Trò Malfoy, nó đắc tội gì với trò sao?"
Tiêu Nhiên mỉm cười:
"Một chút thưa giáo sư, nó không chịu cho con vào nên con nghĩ cần có chút giáo huấn."
"Ta nghĩ thì bình thường trò sẽ kệ nó và đi chỗ khác cho đến khi cửa mở chứ!"-Dumbledore nói
Lười đối phó rắc rối, đây quả thực là tính cách của Tiêu Nhiên, nhưng đó là bình thường, lúc này thì lại khác
"Còn tùy lúc thôi, thưa giáo sư!"
Vẫy vẫy cây đũa phép dập tắt lửa, Tiêu Nhiên bình tĩnh nói. Phiền phức với Dumbledore chưa dứt, lão giám thị Flich mò tới, Tiêu Nhiên nhìn nắm tay cửa âm thầm nghĩ. Có lẽ y nên trở về xem hoàng đạo, lịch xuất môn của y hôm nay có vẻ cực kì không tốt.
"Hiệu trưởng Dumbledore, ngài cũng ở đây thì tốt rồi! Sáng nay tôi thấy cái này ở gần rừng Cấm, tôi nghĩ có lẽ ai đó đã bỏ ngoài tai lời ngài nói và đi lang thang tối qua!"
Lão Flich cầm lên đôi găng tay mỏng bằng lụa, trên đó có ghi hai chữ Draco Malfoy màu bạc lấp lánh. Dumbledore nhướn mày, Tiêu Nhiên vẫn rất bình tĩnh:
"Hôm qua, khi đi trên hồ, con đã làm mất nó, không nghĩ nó bay tới gần rừng Cấm, rất vui vì ngài đã lấy lại cho!"
Nói rồi không bận tâm đến vẻ mặt đang đờ ra của Flich, Tiên Nhiên túm lấy đôi găng rồi bỏ đi, trước khi đi không quên dịu dàng nhìn tay nắm cửa hình xà nho nhỏ trên cửa.
Vào thứ tư, Tiêu Nhiên có tiết thiên văn học, y có thể nói là biểu hiện vô cùng xuất sắc khi chỉ rõ tên tất cả chòm sao trên bầu trời.Không biết tên các chòm sao và vị trí của chúng vào mỗi thời điểm lại còn hay đi lang thang trong các khu di tích, kẻ ngu mới làm như thế .
Mỗi tuần ba lần, học thảo dược, ngoại trừ 1 số loại đặc trưng của giới phù thủy, y đều biết. Cũng như các chòm sao, thảo dược học là 1 môn cần thiết. Trong di tích nào mà chả có bẫy độc, biết về thảo dược cũng là 1 phần để tồn tại thôi.
Giờ tiên tri và lịch sử pháp thuật là hai giờ học chán nhất mà y từng biết, trong suốt những thời gian của hai giờ đó, Tiêu Nhiên dùng để đọc sách bùa chú, vài quyển mà y thó được ở khu vực cấm của thư viện. Trong vòng 4 ngày đầu tới Hogwarts, Tiêu Nhiên đã nắm bắt được hết kiến thức của năm thứ nhất, điều mà ngay cả cô nàng Hermione thiên tài cũng không là nổi.
Vào thứ năm, Tiêu Nhiên có tiết Biến hình của McGonacall, tiết bùa chú của Flitwick và lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám của Quirrell.
Tiết của giáo sư McGonacall, Tiêu Nhiên cố gắng không quá nổi bật, y khống chế ma lực chỉ để que diêm biến thành hình cái kim thiêu, màu vẫn như cũ, nhưng ánh mắt của Mc Gonacall vẫn một mực theo sát y. Tiết bùa chú vẫn trôi qua tương tự như lớp Biến hình, giáo sư Flitwick nhìn thấy y thì ngẩn người và ngẩn người đến hết cả tiết học. Tiêu Nhiên thực sự muốn ==, thái độ đó là sao?
Hầm. Thứ 6
Tiêu Nhiên đến sớm hơn tất cả học sinh, đó là thói quen của y. Thu mình vào 1 góc tối trong căn phòng, Tiêu Nhiên có cảm giác như mình được trở về hiện đại, sự âm lãnh...cảm giác giống như trong những di tích cổ, cảm giác quen thuộc...
"Draco!"-Harry Potter bước vào hầm, theo sau là bồ tèo Ron quen thuộc, cậu vui vẻ bước tới chỗ y-"
Cậu sao lại ngồi đây?"
Tiêu Nhiên lười biếng nở nụ cười:
"Ngồi đây tốt hơn, nhiều sự chú ý vẫn là không tốt."
"Vậy sao?"-Harry tiếc nuối, chuông vang lên, lũ học trò hối hả chạy vào trong hầm-"Gặp lại sau vậy!"
Snape bước vào hầm, mang theo 1 luồng lạnh lẽo như mọi khi. Ánh mắt lạnh lùng chuyển khắp căn phòng, qua chỗ Harry, càng cay nghiệt hơn, qua chỗ Tiêu Nhiên, rõ ràng hiện lên 1 chút dịu dàng.
Trong suốt giờ học, Snape tìm đủ mọi cách để chế giếu Harry. Tiêu Nhiên vẫn như cũ im lặng. Tương phản trong đối sự của Snape với hai người thực sự rất rõ rệt.
Đối với Harry, cho dù cậu không làm gì sai, Snape vẫn có thể kiếm cớ trừ điểm của cậu. Đối với Tiêu Nhiên, so với miêu tả trong sách còn muốn hơn, không tiếc lời mà khen, hơn nữa khi y lỡ cắt phải tay, Snape lập tức cho người đem y tới bệnh xá...== đây đã đạt tới mức sủng nịnh thế nào rồi?
Ngay cả bà Pomfrey cũng bị mức quan tâm này của Snape hù sợ, bà hỉnh mũi phe phẩy cái tay bị cắt của y:
"Snape, trò Malfoy chỉ bị cắt vô tay thôi, nếu ngươi muốn bận tâm thì nên là Longbottom, trò ấy bị phỏng!"
Snape cáu:
"Draco hay bị thiếu máu, Longbottom bị phỏng là do sự ngu ngốc của nó! Tại sao ta phải bận tâm?"
Tiêu Nhiên đã muốn nhướn mi. Nói vậy khác gì y bị cắt vào tay cũng là do sự ngu ngốc đâu? Bà Pomfrey cũng có suy nghĩ y như vậy, bà quay đầu bắt đầu đuổi khách:
"Hết giờ thăm, Snape, vết thương trò Malfoy sẽ nhanh chóng lành! Ngươi mau về đi!"
Snape nhíu mày, nhìn Tiêu Nhiên 1 hồi rồi cau có bỏ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.