Chương trước
Chương sau

Vũ: Đang bận, up sẽ rất chậm!
Len: Đang bận ôn thi đại học, từ nay nghỉ up.
Tiêu Nhiên giật giật cánh mũi nhỏ ngước nhìn lên bầu trời. Tuyết đang rơi, một mảng trắng xóa như vô tận.
"Will, ngươi đang nhìn gì vậy?"
Hơi thở ấm áp phả lên gần cổ, Tiêu Nhiên hơi rùng mình, khẽ nghiêng đầu tránh xa hơi nóng.
"Thình thịch! Thình Thịch!"
Trái tim đập lên mãnh liệt trong lồng ngực, tiếng vang lớn đến nỗi, trong thoáng chốc, Tiêu Nhiên đã sợ Tom Riddle nghe thấy.
Ngô, có lẽ y phải thấy vui vì bản thân không dễ đỏ mặt?
Tiêu Nhiên không biết, nhưng y cảm thấy hơi khó chịu. Bị ôm lấy, hơi thở ấm áp hiện hữu...Thật kì lạ, mỗi nơi Tom Riddle chạm vào đều khiến y cảm thấy khô nóng.
Khó chịu, nhưng không chán ghét...
"Tại sao lại đưa ta đến đây?"
Đó rõ ràng là một căn phòng của nữ nhân. Không mấy ngăn lắp, quần áo vất lộn xộn khắp nơi. Sách bùa chú, thảo dược, độc dược, còn có mấy cái vạc nằm lăn nóc trong căn phòng. Cửa phòng, cửa sổ đều đóng nhưng không có mùi hôi hay mùi ngột ngạt do bí khí, lại phảng phất một mùi Lavender nhàn nhạt.
"Ngươi quen với người này, chúng ta cần bà ta giúp đỡ."
Tom Riddle ủ rũ nói. Cậu có thể rất giỏi độc dược ở trường, gần như là hoàn mĩ, nhưng cậu không thể như người nhà Prince có thể tìm ra được giải dược chỉ với chút độc dược còn sót lại. Tom Riddle có thể thử điều chế, nhưng chỉ cần sai sót một chút thôi, cũng đủ gây ra hậu quả nặng nề. Người khác thì không sao, thậm chí Tom Riddle rất muốn thử một vài độc dược hiệu quả như thế nào khi pha chế sai lầm, nhưng với Will thì không được.
Tom Riddle không muốn William gặp bất kì bất trắc nào.
Một chút cũng không được.
"Cần gấp sao?"
Tiêu Nhiên hỏi, sau đó vươn tay. Một sợi chỉ bạc đột ngột xuất hiện trong tay y. Tiêu Nhiên kéo mạnh nó. Cả không gian giống như rung lên rồi Rosaly Edwart đột ngột rơi xuống ghế Sopa.
Quần áo xộc xệch, mái tóc rối tung, môi bị xé rách, Rosaly căm tức nhìn về phía Tiêu Nhiên, chỉ kém viết lên mặt bốn chữ "Dục cầu bất mãn".
"Muốn gì?"
"Will uống phải lãng quên dược tề."-Tom Riddle lạnh lùng nói mà ôm chặt lấy Tiêu Nhiên-"Là đồ của Examius."
"Thật bất hạnh."-Rosaly chế diễu.
Tiêu Nhiên lạnh nhạt nâng mi nhìn bà, ngón tay thon dài trắng nõn cuốn lấy sợi chỉ bạc vẫn chưa bỏ ra giật mạnh một cái.
"A!"
Sắc mặt Rosaly lập tức tái nhợt, bà căm tức nhìn Tiêu Nhiên:
"Ngươi quá đáng vừa thôi! Không phải đang có chuyện cầu ta hay sao...A!"
Tiêu Nhiên mặt không đổi sắc, chỉ là bàn tay kéo sợi chỉ càng thêm mạnh, trông giống như nó sắp đứt ra.
"Được rồi! Được rồi!"-Rosaly Edwart dơ tay lên, tỏ vẻ đầu hàng-"Nếu là đồ của Examius thì khá khó chơi."
Bà đứng dậy, đi tới đống hổ đốn trên giường lật tung chúng lên sau đó vứt cho Tom Riddle một cuốn sách dày cộp:
"Ta đã từng đến chỗ của Examius một lần. Nếu không nói đám thuộc hạ của hắn là một lũ thần kinh, thì không thể phủ nhận bọn họ là thiên tài."-Rosaly nhún vai-"Dù sao thì khoảng cách giữa thiên tài và kẻ điên cũng chỉ cách nhau có 1 sợi chỉ nhỏ."
"Oải hương...Mẫu tử...Móng gấu...Pha lê tím"-Ném nguyên liệu vào trong vạc, Rosaly quay người lại hỏi Tiêu Nhiên-"Ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Trên người cảm thấy hơi khô nóng."-Tiêu Nhiên nói.
"Bùm!"
Rosaly nghe vậy sững người trong chốc lát. Vạc nổ, khói bay mù mịt.
"Khỉ thật!"
Ném tới một tá bùa đổi mới hoàn toàn, Rosaly Edwart ngồi xuống ghế:
"Ngươi cảm thấy đã lâu chưa?"
"Will?"-Tom Riddle lo lắng hỏi.
Cổ họng có chút khô, Tiêu Nhiên bình tĩnh trả lời:
"Mới thôi."
Cẩu nam nam!
Rosaly nghiến răng vỗ vỗ khuôn mặt có chút cứng đờ của mình cố nặn ra một cái mỉm cười:
"Nếu là độc dược của Examius thì khá khó đoán. Có một vài loại là xóa đi kí ức ngắn, đủ để người uống biết mình là ai. Có loại xóa toàn bộ kí ức, có vài loại khác thì xóa trong thời gian nhất định nào đó. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm...hoặc có khi là cả đời.Chúng ta không biết thành phần, cũng không biết tỉ lệ ra sao lên khá khó để điều chế ra đúng loại thuốc giải ."-Thấy Tom Riddle có vẻ nỏng nảy, Rosaly ném tới một ánh mắt xem thường-"Tuy nhiên, với con QUÁI VẬT William Black này, trừ khi chính y nhận ra điều gì đó mà trước khi y mất trí nhớ không thể nhận ra, thì cho dù là loại xóa cho đến khi y còn sống, cùng lắm cũng chỉ kéo dài được 1-2 năm."
Từ "QUÁI VẬT" được Rosaly Edwart nghiến răng nghiến lợi mà nói ra. Tiêu Nhiên thậm chí còn không thèm để ý đến điều đó. 
Độc dược, thuốc giải hay mấy thứ linh tinh đó không có nhiều tác dụng với y cho lắm. Cho dù là độc dược chết người, tinh thần lực SSS cũng không thể ngăn cản được thì Tiêu Nhiên đôi lúc thậm chí còn không biết nó tồn tại. Trong y có một loại sức mạnh luôn rất hào hứng thôn phệ hết tất cả những thứ gì bất lợi với y.
Ngô, Tiêu Nhiên đùa nghịch ngón tay Tom Riddle rồi biến ảo ra từ không khí một chiếc nơ màu đen cột lên đó, qua nhiều lần thử nghiệm, y bất tử. Nếu nói có bất kì thứ gì vào trong cơ thể y mà không bị pass rớt thì chỉ có...Xuân dược.
Cơ thể y dường như không coi nó có hại với y. Cũng may Tiêu Nhiên tính dục đạm, hơn nữa khả năng khống chế cũng kinh người, nếu không y đã bị ám toán không phải chỉ một lần.
(Hôm nay 1000 từ thôi, còn phải đi học nữa.)
Len:Xuân dược? Vũ, tiết tháo của cô đâu? Sao thứ này lại xuất hiện trong đoạn đầu được cơ chứ?
Vũ:*Nhìn trời* Đi trên con đường này, ngoảnh mặt lại tiết tháo đã rơi từ đời nào rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.