"Vậy xin giử lời chào đến Annie giúp tôi."-Tiêu Nhiên mỉm cười, thóang nhìn qua chiếc xe đang chạy đi.
"Vinh hạnh của tôi.'
Quản gia nhà Louis cúi đầu rồi bước đi. Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn mái tóc vàng phản chiếu trong ánh nắng khẽ cười nhỏ 1 tiếng. Vampire quý tộc...Đích xác rất thu hút hứng thú của người khác.
Ở tinh tế cầu, trong tương lai, Vampire đã có thể đứng dưới ánh sáng mặt trời, nhưng bẩm sinh, nếu có thể tránh họ vẫn sẽ tránh. Gặp được 1 Vampire quý tộc ở những năm 1960s mà có thể tự nhiên đứng dưới ánh mặt trời như vậy, xác thực rất hiếm có. Nhưng Tiêu Nhiên thực sự không muốn quá nhiều phiền phức.
Khác với cảm giác không biết phải làm sao khi đôi mặt với Tom, y đối với Henry, đơn giản chỉ là thưởng thức thực lực của cậu.
Còn về vì sao y biết đó là 1 Vampire...
Tiêu Nhiên mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu thiếu niên đang lo lắng nhìn y. Trên người Vampire luôn có 1 mùi hoa hồng nhạt nhạt che dấu mùi máu trên người họ. Giống như vẻ ngoài mĩ lệ chói mắt, cũng chỉ để che dấu 1 cơ thể không có sự sống đã vạn năm.
"Chúng ta đi thôi."
Thiếu niên ánh mắt sâu thẳm nhìn theo chiếc Ford xa hoa rời đi lóe lên tia tàn bạo nhàn nhạt. Tiêu Nhiên rất nhanh bắt được cảm xúc thoáng qua đó. Y khẽ thở dài kéo Tom lên xe. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh chạy khỏi thành phố Paris mơ mộng tới 1 vùng ngoại ô trải dài những vảng màu xanh tím của loài hoa Lavender.
Thực sự thì, Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-anh-hoang-hon/1124841/chuong-42.html