Sắc mặt Harry tái nhợt, ít ra cảm giác đau ở tay cũng nhắc nhở cậu là cậu vẫn còn xương. Tiêu Nhiên thu lại cậy đũa phép mỉm cười với Harry rồi rời đi. Bên tai vang vọng giọng giận giữ của Pomfrey:
"Thầy làm cái gì vậy? May mà thầy đã không ếm bùa đó lên cho Harry, nếu không Dumbledore sẽ phải xem xét lại việc mời giáo sư mới..."
Đêm hôm đó, Colin Creevey bị tấn công.Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra lần nữa.
Tin Colin bị hóa đá và đang nằm như chết rồi trong bệnh thất đã nhanh chóng lan ra khắp trường vào sáng thứ hai. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị tấn công.
Cả trường náo loạn sau trận Quidditch, Harry, Ron và Hermione gần như biến mất. Tiêu Nhiên biết chúng làm gì lên không để ý, nhưng y gặp phiền toái mới với Basilick. Xà quái hối hận khi lỡ làm Colin bị hóa đá. Hầu như đêm nào nó cũng lượn quanh phòng Tiêu Nhiên thì thầm:
/Là lỗi của ta, nếu ta không chạy ra khỏi Hogwarts tới rừng Cấm thì mọi chuyện đã không như vậy.../
/Là lỗi của ta.../
Ginnythì sợ đến gần như quẫn trí. Nhưng Harry thấy cái trò mà Fred và George bày ra để chọc cho cô bé vui lên không phải là một trò hay lắm: họ thay phiên nhau núp sau mấy bức tượng, trùm kín đầu bằng áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-anh-hoang-hon/1124821/chuong-22.html