Chương trước
Chương sau
Editor: SoleilNguyen

Tác giả: Trầm Ái

======***======

Đêm đó, phủ thành chủ hành tinh Versailles sáng đèn suốt đêm, tràn ngập sự áp lực như cơn bão tố sắp đến.

Khi trời vừa sáng, Murphy đã mang theo đôi mắt thâm quầng đến báo cáo với Siren về kết quả điều tra: "Theo điều tra của đội bảo vệ, trong thành phố xác thực đã mất tích hai người lai, một người tên là Ha Sâm, là một nam trưởng thành của tộc người cây, đột nhiên mất tích không rõ lý do vào ngày hôm qua."

Cẩn thận nhìn một cái vào sắc mặt u ám của Siren, hắn tiếp tục nói: "Còn một người nữa chính là Trùng tộc Thắc Nhĩ Tu Tư, theo kết quả điều tra của đội tàu, con tàu đã rời khỏi Versailles có 90% khả năng thuộc về hắn."

Murphy lo lắng nuốt nước bọt: "Hắn còn có một người bạn cũng đã đột ngột rời cảng vào hai ngày trước."

Sắc mặt Siren lạnh như băng, hắn không ngờ Trùng tộc cũng nhúng tay vào chuyện này, tại sao chứ?

"Bởi vì Mộ Thanh là hùng tử của Trùng tộc." Cửa phòng họp bị đẩy ra, Hòa Quang chĩa súng vào lưng Ellen, ép buộc gã đi về phía trước.

"Ellen!" Murphy ngạc nhiên nhìn Ellen lên tiếng.

"Ngươi nói Mộ Thanh là hùng tử, nhưng pheromone của cậu ấy rõ ràng là của alpha mà?" Murphy vẫn cảm thấy Ellen đang nghĩ vớ vẩn.

Ellen vừa định cười nhạt, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đẫm máu của Siren đã hoàn toàn biến thành thú, bèn kiềm chế sự châm biếm.

Thôi vậy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

"Tôi cũng vô tình phát hiện ra, pheromone của Mộ Thanh hoàn toàn hòa trộn giữa alpha của nhân loại và hùng tử của Trùng tộc, trước đây các ngươi không phải cũng rất thắc mắc tại sao Mộ Thanh là alpha mà thể chất lại yếu đến vậy sao?"

Ellen đứng ở giữa phòng họp, nói một cách tự tin: "Bởi vì cơ thể cậu ấy là của hùng tử, tôi đã từng quan sát cậu ấy rất kỹ, tốc độ, sức mạnh thậm chí một số thói quen sinh hoạt cũng giống như hùng tử của Trùng tộc, còn pheromone, chúng ta ngửi thấy có thể chỉ là mùi của alpha, nhưng trong mắt họ lại là pheromone thuần khiết của hùng tử."

"Không thể không nói, đây thật sự là kỳ tích của tạo hóa."

Ánh mắt của Siren trở nên đáng sợ hơn, đôi mắt thú đỏ như thể sắp nhỏ máu, Murphy rất lo lắng ngay giây tiếp theo Ellen sẽ bị máu bắn tung tóe.

Hòa Quang thấy vậy, lập tức đá vào đầu gối của Ellen, Ellen không phòng bị, đầu gối nặng nề quỳ xuống mặt đất trơn nhẵn.

Nhìn vào khuôn mặt không có biểu cảm của Siren, Ellen rùng mình, vội vàng giải thích: "Thật ra tôi cũng không nghĩ rằng sự việc lại phát triển đến mức này."

Nói xong, gã kể lại toàn bộ quá trình của sự việc.

Bất lực vò đầu bứt tai, Ellen kết luận: "Tôi thật sự không ngờ rằng Thắc Nhĩ Tu Tư sẽ đến thật, tôi thừa nhận đây là sai lầm lớn của tôi, vì vậy đã dẫn đến một loạt sự việc sau đó."

Gã thật sự không nghĩ mình lại xui xẻo như vậy, lại có thể gặp được chiến thần Trùng tộc Thắc Nhĩ Tu Tư.

"Vậy, bây giờ phải làm sao?" Murphy liếc nhìn Siren, nói nhỏ: "Có cần phải tìm kiếm người của Trùng tộc tộc không?"

Trong vài ngày qua, hắn cũng đã thấy Siren rất coi trọng và yêu thương bạn đời của mình, có thể nói là nâng niu trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, kiểu như muốn sao mà không phải trăng.

Đột nhiên, người bạn đời yêu quý bị người khác bắt cóc, hắn không dám nghĩ đến việc Siren sẽ tức giận đến mức nào.

Nhưng mà, đó là Trùng tộc! Muốn lấy lại một hùng tử từ tay Trùng tộc, Murphy nghĩ đến mà choáng váng, điều này hoàn toàn là không thể.

Chỉ cần nghĩ đến việc hùng tử bị thương, những con cái của Trùng tộc đều muốn xé xác người, với tính cách ồn ào trong thế giới giữa các vì sao, không cần phải nghĩ, họ cũng sẽ không thả người.

Nhưng Siren cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ.

Aiz, Murphy đau khổ nghĩ, vậy phải làm sao bây giờ?

Siren dùng đôi mắt nhuốm máu nhìn Ellen đang quỳ xuống, mở miệng: "Ellen, ngươi học được cách tự rơi vào bẫy từ khi nào vậy, ta nhớ Murphy đã cử người truy đuổi ngươi lâu lắm mà vẫn không bắt được."

Cơ thể Allen cứng đờ, không nói nên lời.

Hòa Quang cũng cứng đờ, đúng vậy, hành tinh Versailles đã truy đuổi Ellen lâu rồi, nhưng vẫn không có tin tức gì về gã.

Sáng sớm hôm nay, Hòa Quang vừa mở cửa ra, đã thấy Ellen đứng trước cửa, hắn không kịp nghĩ ngợi đã vội rút súng chế ngự gã, đưa gã đến trước mặt Siren.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, thật sự có rất nhiều điểm nghi vấn.

Ellen cúi đầu, tóc vàng che khuất khuôn mặt, khiến người ta không thể thấy được biểu cảm của gã, giọng điệu vừa như cười vừa như không, thật giả khó phân: "Bởi vì Nhã Quang vừa lúc chuẩn bị bước vào giai đoạn điều trị tiếp theo, tôi phải chữa khỏi cho nó."

Hòa Quang chấn động, lúc này mới nhớ ra Ellen là bác sĩ điều trị chính của Nhã Quang, gã bây giờ vẫn không thể chết.

Hòa Quang nhìn Siren với ánh mắt cầu khẩn.

Siren nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở miệng: "Chờ khi ngươi chữa khỏi cho Nhã Quang tốt hơn một chút, sẽ đưa ngươi đến bạo thất."

Hòa Quang không ngờ Siren lần này lại dễ dàng tha cho Ellen như vậy, ánh mắt lóe lên, đẩy Ellen ra khỏi phòng họp.

Trên đường trở về, Hòa Quang không kìm được sự tò mò trong lòng, vẫn mở miệng hỏi: "Tại sao cậu lại quay lại?"

Ellen không giống như người biết sai mà sửa.

Ellen quay đầu, lén nhìn khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ ngầu của Hòa Quang, nhẹ nhàng mở miệng: "Bởi vì tôi phải chữa khỏi Nhã Quang." Nếu không thì chính cậu sẽ tự làm mình mệt chết.

Đáng tiếc lần này không lấy được thánh lộc tủy, công sức đổ sông đổ biển.

Murphy nhìn căn phòng họp trống rỗng, hiểu ý cáo lui.

Siren nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt không rõ, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Mà vào lúc này, Mộ Thanh đã từ trong giấc ngủ tỉnh lại, cậu ngơ ngác nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ, không khỏi nghi ngờ mình vẫn còn đang mơ, chưa tỉnh ngủ.

Mắt mở rồi lại nhắm, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng xác định mình không phải đang mơ.

Vậy, đây là đâu?

Cậu chỉ nhớ tối qua người đàn ông tốt bụng nói sẽ đưa cậu về nhà, sau đó... Sau đó cậu đã ngất đi.

Mộ Thanh đột nhiên kinh hãi, cậu bị người ta bắt cóc sao?

Nhưng nhìn chiếc giường cực kỳ mềm mại và căn phòng xa hoa, cậu lại do dự, giờ bọn bắt cóc cũng giàu có như vậy sao?

Ánh mắt chuyển đến viên kim cương trên tủ đầu giường, Mộ Thanh không khỏi che mắt, thật sáng, mỗi viên kim cương lớn như quả trứng bồ câu, chúng được xếp chồng lên nhau, tỏa ra ánh sáng chói lọi "bingchilling", thu hút sự chú ý.

Tin rằng bất kỳ ai có đôi mắt bình thường đều sẽ ngay lập tức chú ý đến những viên kim cương lấp lánh này.

Mộ Thanh cảm thấy khó tin, bọn bắt cóc bây giờ lại còn khoe khoang.

Người đàn ông tối qua rốt cuộc là một kẻ kỳ quái như thế nào.

"Aiz, Siren chắc chắn lo lắng lắm, biết vậy đã không ra ngoài." Mộ Thanh nhíu lông mày xinh đẹp, cẩn thận quan sát trong phòng, hy vọng có thể trốn thoát.

Nhưng nhìn mọi thứ trong phòng, ở các góc hoặc những nơi có phần sắc nhọn đều được bọc bằng lớp đệm dày, Mộ Thanh cảm thấy người đàn ông đó thật kỳ lạ.

Chẳng lẽ còn sợ cậu tự sát?

Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.

Khi cậu đang cố gắng quan sát thì cửa phòng bị mở ra, Mộ Thanh tức giận nhìn chằm chằm vào kẻ bắt cóc trước mặt.

Thắc Nhĩ Tu Tư vui vẻ nhìn khuôn mặt hồng hào của tiểu hùng tử, cùng với đôi mắt đen tròn trịa vẫn còn ánh nước, chỉ thấy cậu thật đáng yêu.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Đáng tiếc là hắn ít nói, không thể nói ra những lời hay ý đẹp, chỉ có thể khô khan mở miệng: "Ăn cơm."

Mộ Thanh rất có bản lĩnh đáp: "Tôi không ăn đâu, anh mau đưa tôi đến hành tinh Versailles."

Thắc Nhĩ Tu Tư nhìn Mộ Thanh, dù có bướng bỉnh vẫn rất đáng yêu, cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng: "Em là tiểu hùng tử của Trùng tộc, đương nhiên phải trở về Trùng Tinh, em yên tâm, Trùng Tinh......"

Mộ Thanh chỉ cảm thấy người này đầu óc không được bình thường, nhanh chóng cắt ngang lời hắn, tức giận nói: "Anh mới là sâu bọ, cả nhà anh đều là sâu bọ, tôi là người!"

Thắc Nhĩ Tu Tư gật đầu: "Tôi đương nhiên là Trùng tộc."

Mộ Thanh bị người đàn ông vô lý này làm cho đau đầu: "Rốt cuộc anh có đưa tôi về Versailles không? Anh đây là phạm tội, anh biết không?"

Thắc Nhĩ Tu Tư đặt bữa sáng lên bàn, từng món một: "Đến ăn nhanh đi."

Né tránh câu hỏi của Mộ Thanh.

Mộ Thanh...... Mộ Thanh gần như tức đến phát khóc, người này không hiểu tiếng người sao? Lúc này cậu vô cùng hối hận vì tối qua đã cầu cứu người đàn ông này.

Nhìn một cái vào viên kim cương lấp lánh, Mộ Thanh bỗng hiểu ra, chẳng lẽ người này thích tiền?

Nghĩ vậy, Mộ Thanh ngồi xuống bàn, cố gắng giả vờ không quan tâm mở miệng: "Anh có phải rất thích kim cương không?"

Thắc Nhĩ Tu Tư bình thản nhìn viên kim cương trên tủ đầu giường, hỏi lại: "Em thích kim cương không?"

Mộ Thanh ngẩn ra, suy nghĩ một chút, vẫn trả lời: "Thích." Có tiếng nói chung, giao tiếp sẽ dễ dàng hơn chứ nhỉ.

Thắc Nhĩ Tu Tư gật đầu, không nói thêm gì, bước ra ngoài.

Mộ Thanh còn chưa kịp mở miệng lần nữa, người đàn ông đã biến mất, không khỏi tức giận nghiến răng.

Còn Thắc Nhĩ Tu Tư đã ra ngoài, đang nghĩ: Tiểu hùng tử quả thật thích những viên kim cương lấp lánh, những viên trên tủ đầu giường có vẻ hơi nhỏ, hơn nữa độ bóng cũng không phải loại tốt nhất.

Thắc Nhĩ Tu Tư quyết định sẽ xuống cảng sao tiếp theo để mua kim cương. Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của tiểu hùng tử khi nhìn thấy kim cương, Thắc Nhĩ Tu Tư đã cảm thấy nóng lòng không chịu nổi.

Sao lại có một tiểu hùng tử đáng yêu như vậy chứ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.