Chương trước
Chương sau
Editor: SoleilNguyen

Tác giả: Trầm Ái

======***======

"Này, sao ngươi không đi theo ta?" Người hầu tức giận nói với Thắc Nhĩ Tu Tư. Thắc Nhĩ Tu Tư im lặng gật đầu xin lỗi, theo hắn đến nơi làm việc.

Murphy nheo mắt lại, mở miệng: "Ngươi nói có Trùng tộc lẻn vào Versailles, có chứng cứ gì không?" Thắc Nhĩ Tu Tư hỏi lại: "Ngươi là Siren à?"

"Ngươi...!" Murphy vừa định nổi giận, thì nghe người đàn ông đối diện lạnh nhạt nói: "Ta là Thắc Nhĩ Tu Tư." Đồng thời mở máy tính, hiện ra chứng cứ giữa các vì sao để chứng minh thân phận của mình.

Murphy lần này thật sự kinh ngạc: "Ngươi là Thắc Nhĩ Tu Tư?" Thắc Nhĩ Tu Tư lạnh nhạt gật đầu.

Murphy cảnh giác hỏi: "Thành chủ tạm thời không rảnh! Ngươi cải trang đến Versailles làm gì?" Hắn thực sự không hiểu tại sao chiến thần nổi tiếng của Trùng tộc lại đến Versailles làm gì?

Giọng nói của Thắc Nhĩ Tu Tư trở nên lạnh lùng: "Chúng tôi nghi ngờ phụ tá Ellen của thành chủ Versailles, Siren buôn bán và hành hạ những tiểu hùng tử thuần huyết."

"Rầm!" Murphy thực sự không kiềm chế được, chân mềm nhũn suýt ngã, hai tay vô lực chống lên mép bàn, Murphy cố gắng giữ vững khí thế của mình, không để giọng nói run rẩy: "Chuyện này...... Chuyện này...... Ừm, khá nghiêm trọng, đợi một chút ta sẽ...... Sẽ báo cáo với thành chủ." Nói xong ra hiệu cho người hầu tiễn khách.

Hắn liền biết, hắn liền biết Ellen tên khốn kiếp này, cái tên trời đánh này, chắc chắn đã gây ra chuyện lớn, nếu không sao lại phải chạy trốn, cái con hồ ly lòng dạ đen tối này.

Ôi mẹ ơi, Trùng tộc đó có dễ chọc vào không? Gã dám táo bạo bắt cóc tiểu hùng tử, theo luật bảo vệ tiểu hùng tử biến thái của Trùng tộc, bị bắt là án tử hình, a, a, Murphy gần như bị Ellen làm cho tức chết.

Chờ sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng Thắc Nhĩ Tu Tư, Murphy vội vàng chạy đến văn phòng của Siren, nhìn một cái, không có ở đó. Nghĩ một chút, lại chạy đến nơi ở của Siren.

Quả nhiên, thấy Siren đang ôm alpha nhỏ của mình cho ăn từng miếng một. Nhìn thấy Siren ôm trong lòng như ngọc mềm mại, Murphy lần đầu tiên cảm thấy ghen tị, ôi, mình ở bên ngoài kiếm sống, còn hắn ở bên trong nuôi tiểu yêu tinh, thật là người so với người, tức chết người.

"Có chuyện gì?" Nhìn thấy Mộ Thanh lại muốn tay làm hàm nhai, Siren ngẩng đầu nhìn phó thành chủ của mình. Murphy lúng túng nhìn một cái về phía Mộ Thanh, Siren trong lòng đã hiểu. Đành tiếc nuối đặt bạn đời sang ghế bên cạnh, đứng dậy ra ngoài.

Mộ Thanh nhẹ nhàng thở phào, Siren mỗi ngày đều phải cho ăn, mỗi lần đều ăn đến no căng, lần này thì tốt rồi, có thể ăn ít đi vài miếng.

Vui vẻ nhìn Siren đi ra ngoài, Mộ Thanh hớn hở ăn sáng.

"Ngươi nói Ellen buôn bán tiểu hùng tử!" Siren nhíu mày hỏi lại.

"Đúng vậy, đúng vậy, có vẻ không phải giả, ngay cả Thắc Nhĩ Tu Tư cũng đến." Murphy đáp.

Siren không khỏi trầm tư, thuộc hạ của mình hắn rất rõ, Ellen rất có khả năng đã chạy trốn đến Trùng tộc, nhưng buôn bán thì tuyệt đối không thể. Ellen tuy rằng lòng dạ đen tối, nhưng vì hồi nhỏ cũng từng bị buôn bán, đối với việc này gã cực kỳ căm ghét, cho nên gã tuyệt đối không thể làm chuyện này.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?

"Ngươi có hỏi tiểu hùng tử trông như thế nào? Tên là gì không?"

Murphy vỗ đầu, hối hận nói: "Quên mất."

"Alice khi nào trở về?"

"Alice đại nhân sẽ trở lại ngay, chỉ trong hai ngày nữa."

Vẫy tay để Murphy rời đi, Murphy do dự hỏi: "Nếu như Thắc Nhĩ Tu lại tìm đến thì sao?"

Siren cười lạnh, vô cớ toát lên sự tàn nhẫn: "Hắn nói có thì có sao? Vậy nếu ta nói không thì sao?"

Số lượng hùng tử ở Trùng tộc đều được ghi chép chính xác, vì vậy Siren chắc chắn hùng tử đó nhất định đã lạc ra ngoài, đã lạc ra ngoài thì có quá nhiều cách để xử lý, những nơi mà ánh sáng không chiếu tới chắc chắn sẽ sinh ra bóng tối.

Để một tiểu hùng tử yếu ớt biến mất thì có quá nhiều biện pháp.

Nhìn vào đôi mắt bạc lạnh lẽo của Siren, Murphy không khỏi rùng mình, mặc dù đã theo bên Siren nhiều năm, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Ban đầu thấy hắn không coi mạng sống là mạng sống, cảm thấy thành chủ có quyết đoán, có thủ đoạn, lạnh lùng tàn nhẫn, là một nhân tài tốt để theo đuổi, nhưng thời gian càng dài càng cảm thấy lạnh lẽo, aiz, có lẽ là do hắn đã lớn tuổi, trái tim cũng trở nên mềm yếu.

Không biết alpha nhỏ đó có biết bộ mặt thật của thành chủ hay không, chắc hẳn là không biết.

Đứa bé đó nhìn qua có vẻ sạch sẽ, không giống như họ đầy bẩn thỉu và máu me.

Siren liếc nhìn Murphy đang suy nghĩ lung tung, nhẹ nhàng xoa trán, phó thành chủ cái gì cũng tốt, chỉ là thích tưởng tượng quá mức! Không biểu cảm mở miệng lần nữa: "Nếu để Trùng tộc nắm được điểm yếu này, Versailles sẽ gặp rắc rối, ngươi phải hiểu rằng, nếu họ lợi dụng điều này mở ra chiến tranh, Versailles sẽ không chịu nổi sự tấn công của Trùng tộc."

Hắn không thể để cho Versailles khó khăn lắm mới gây dựng được biến mất, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có một nơi cho dòng máu lai sinh tồn, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá hoại. Dù đó có là hùng tử của Trùng tộc, nói không có thì sẽ không có.

"Thành chủ đại nhân nói đúng!" Hòa Quang đẩy cửa tiến vào, liên tục ho khan.

"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi." Murphy đáp lại.

"Nhã Quang vẫn chưa khỏe sao?" Siren nhìn Hòa Quang mặt không còn chút máu: "Cậu như vậy không phải là cách."

"Gần đây Nhã Quang hóa thú ngày càng nghiêm trọng, tôi rất sợ có một ngày nó sẽ trở lại trạng thái thú." Hai tay che mặt, mắt Hòa Quang đỏ bừng, đau khổ lên tiếng.

"Ellen vẫn chưa có tin tức sao?" Hòa Quang nhìn thẳng vào Murphy, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

"Không có." Murphy không đành lòng lắc đầu, không dám nhìn ánh mắt tàn tạ của Hòa Quang, bước ra ngoài.

Siren suy nghĩ một chút, nói với Hòa Quang: "Cậu lấy tài liệu điều trị của Nhã Quang, cùng với những thay đổi gần đây về cơ thể và liều lượng thuốc ra, chúng ta cùng nghiên cứu một chút."

Nhìn Hòa Quang vẫn nhíu mày, lại nói: "Nhiều hướng đi cũng tốt."

Hòa Quang dùng quang não chiếu tài liệu lên không trung, hai người bắt đầu thảo luận.

Trong khi đó, Mộ Thanh đang vô cùng buồn chán, trăm năm mới ra ngoài đi dạo một lần.

Người gác cổng ban đầu định đi theo cậu, nhưng nhớ lại phó thành chủ đã nói cậu là bạn đời quý giá của thành chủ đại nhân, nên đã bỏ đi suy nghĩ đó. Đó là bạn đời của Siren, cần đến một kẻ yếu đuối như hắn bảo vệ sao? Nghĩ lại cũng không có khả năng.

Vì vậy Mộ Thanh một mình vui vẻ đi ra ngoài.

Cậu mặc một chiếc áo choàng đen, quấn mình lại, cảm thấy vừa phấn khích vừa lo lắng, đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài mà không có người đi cùng, nhìn cái gì cũng cảm thấy tò mò.

Thế giới bên ngoài như một thiên đường mới, Mộ Thanh ngạc nhiên nhìn những đôi tai và chiếc đuôi lông xù của người khác, khuôn mặt phấn khích đỏ bừng.

Một mình đi dạo, thỉnh thoảng dừng lại xem những món đồ mới lạ.

Một mình đi loanh quanh không có mục đích, đến khi cậu phát hiện trời đã tối, cậu đã không thể tìm thấy đường về.

Mộ Thanh nghi hoặc nhìn ngã tư này, sao lại cảm thấy mình vừa mới đi qua vậy.

Những tòa nhà xa lạ khiến cậu có chút cảm giác hoảng sợ.

Cậu vừa định lấy quang não ra, lại phát hiện quang não không thấy đâu.

Lần này, Mộ Thanh hoàn toàn ngẩn ra!

Phải làm sao bây giờ?

Trong khi cậu đang lo lắng đến sôi sục, trước mắt xuất hiện một đôi tay, cùng với giọng nói quen thuộc vừa mới nghe sáng nay: "Tiểu hùng tử, lạc đường à?"

Giữa muôn vàn ánh đèn, gặp được người quen thật sự vui không thể tả, giờ cậu không còn tức giận với Thắc Nhĩ Tu Tư như hồi sáng nữa.

Ánh mắt cậu sáng ngời nhìn về phía hắn: "Chào anh, có thể đưa tôi đến nơi Siren ở không?"

Thắc Nhĩ Tu Tư nhìn nụ cười rực rỡ, ánh mắt lấp lánh của tiểu hùng tử, không nói gì.

Không còn cách nào, hắn hiện tại hoàn toàn chìm đắm trong sự dễ thương của tiểu hùng tử, không thể tự thoát ra, sao lại có một tiểu hùng tử mềm mại dễ thương như vậy chứ.

Buổi chiều hắn vô tình thấy bóng dáng tiểu hùng tử liền đi theo, ở nơi mà cậu không nhìn thấy đã giải quyết rất nhiều người có ý đồ xấu với tiểu hùng tử.

Đến tối, như một kẻ biến thái nhìn tiểu hùng tử quay vòng vòng tại chỗ, tiểu hùng tử lạc đường, nhưng dáng vẻ lạc đường của cậu cũng thật dễ thương.

Thấy Thắc Nhĩ Tu Tư không nói gì, Mộ Thanh sốt ruột: "Siren sẽ trả cho anh rất nhiều phần thưởng."

Aiz, câu này sao nghe quen quá, Mộ Thanh nghĩ một chút, không phải là Nhã Quang từng nói với cậu sao?

Không khỏi ngượng ngùng gãi gãi má.

Nghe thấy "Siren", Thắc Nhĩ Tu Tư lập tức tỉnh táo lại, nhìn tiểu hùng tử mặt đầy lo lắng, rũ mắt thở dài: "Đừng lo, tôi sẽ đưa em đến nơi cần đến." Đưa cậu trở về ngôi nhà thật sự.

Mộ Thanh không nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Thắc Nhĩ Tu Tư, vui vẻ mở miệng, cúi người cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông tốt bụng này.

Thắc Nhĩ Tu Tư ánh mắt lóe lên, đưa tay che đi đôi mắt sáng ngời của tiểu hùng tử, thấp giọng nói: "Không cần cảm ơn, bởi vì chúng ta sẽ cùng nhau trở về nhà."

Mộ Thanh còn chưa hiểu rõ lời của Thắc Nhĩ Tu Tư, một mùi thơm ngọt ngào truyền đến, cậu không tự chủ được nhắm mắt lại, sao, sao lại buồn ngủ như vậy......

Thắc Nhĩ Tu Tư bế tiểu hùng tử đã ngất xỉu, đi đường tắt trở về căn phòng của mình, đặt cậu lên giường, nhìn cậu với ánh mắt không rõ nghĩa.

----------

Tác giả có lời muốn nói: A a, tác giả gãy tay đã viết thêm hai bài, hôm nay hoàn toàn kiệt sức (cười khóc) hy vọng các thiên thần đọc văn sẽ thích~^ - ^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.